×
×

Vì “ăn cơm trước kẻng” nên ngay từ đầu mẹ chồng đã ng;;hi ng;;ờ, cho rằng chồng tôi “đổ vỏ”

Ngày tôi bước chân về làm dâu, cái bụng bầu bốn tháng vẫn còn là cái gai trong mắt mẹ chồng. Họ hàng đến ăn cưới, xì xào: “Chưa cưới đã chửa, chắc ép cưới rồi.” Tôi chỉ cắn răng chịu. Nghĩ đơn giản: có chồng thương, có con ngoan là đủ.

Nhưng tôi đã nhầm.

Sinh con gái đầu lòng, cả nhà chồng coi như cái tội. Mẹ chồng quăng thẳng lời:
– Đẻ được con trai thì mới ngẩng đầu, con gái chỉ tổ nợ!

Tôi ôm con, nước mắt chảy ướt gối. Chồng im lặng, không dám cãi lời mẹ. Tôi nhủ lòng, thôi thì nhịn.

Đỉnh điểm là bữa cơm hôm ấy. Cả nhà quây quần, con gái tôi lon ton chạy ra mời bà. Mẹ chồng hất bát xuống đất, chỉ thẳng tay vào mặt con bé:
– Loại như mày là con hoang! Đứa này chưa chắc máu mủ nhà tao!

Tôi sững người, ôm con run bần bật. Cả căn nhà nín lặng. Con bé mới ba tuổi, mắt đỏ hoe, ngơ ngác hỏi:
– Mẹ ơi, con là… con hoang hả?

Tim tôi như bị ai đâm. Tôi hét lên:
– Mẹ quá đáng vừa thôi! Nó là cháu nội của mẹ, sao mẹ dám nói thế?

Mẹ chồng gằn giọng:
– Ai biết chắc? Nó mang bầu trước khi cưới, chưa chắc đã của thằng Tuấn nhà này.

Câu nói ấy như lưỡi dao chém xuống, xé toang chút kiên nhẫn cuối cùng của tôi. Tôi quay sang nhìn chồng. Anh cúi gằm, bàn tay siết chặt. Rồi bất ngờ, anh đứng bật dậy, đi vào phòng trong.

Một phút sau, anh bước ra, trên tay cầm một phong bì niêm phong. Không nói lời nào, anh đặt thẳng lên bàn thờ gia tiên. Giọng anh dứt khoát:
– Đây là kết quả giám định ADN giữa tôi và con bé. Tôi đã làm từ ngày nó mới chào đời. Tỉ lệ huyết thống 99,99%. Ai còn dám mở miệng gọi con tôi là “con hoang”, tôi thề cắt đứt quan hệ ngay tại đây, trước tổ tiên.

Cả nhà chết lặng. Mẹ chồng mặt trắng bệch, tay run rẩy, lí nhí:
– Con… con trai, mẹ… chỉ nói trong lúc nóng giận thôi…

Anh nhìn thẳng:
– Nóng giận thì xúc phạm vợ con, chà đạp cả máu mủ nhà này sao? Mẹ nhớ rõ, từ nay đừng bao giờ động đến hai mẹ con cô ấy nữa.

Tôi ôm con, nước mắt lăn dài. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, chồng mới dám đứng lên như thế. Trong lòng tôi vừa đau, vừa thấy có chút an ủi.

Bữa cơm tan hoang. Không ai dám hó hé thêm câu nào. Họ hàng im thin thít, không còn lời xì xào. Tờ giấy ADN nằm chễm chệ trên ban thờ, như cái tát trời giáng vào những định kiến độc ác.

Tối đó, chồng ngồi xuống cạnh tôi, giọng khàn:
– Anh xin lỗi. Đáng ra từ lâu anh phải bảo vệ em và con. Nhưng hôm nay, anh thề, sẽ không để ai làm hai mẹ con em tổn thương thêm lần nào nữa.

Tôi ôm con gái vào lòng, nhìn ánh mắt nó đã vơi bớt hoang mang, khẽ thì thầm:
– Con không phải “con hoang”. Con là niềm tự hào của mẹ.

Câu chuyện ấy sau khi được họ hàng kể lại đã lan khắp Facebook. Ai cũng phẫn nộ với những lời cay nghiệt của mẹ chồng, nhưng cũng gật gù khi thấy cảnh chồng đặt giấy ADN lên ban thờ – cú “lật kèo” khiến cả nhà tái mặt.

Và tôi hiểu: không phải mọi sự im lặng đều là hèn nhát. Có những im lặng để chờ đến ngày chứng minh, rồi bùng lên thành một nhát dao chặt đứt mọi khinh miệt.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News