Chúng tôi, vợ chồng tôi, vừa chuyển về sống với bố mẹ chồng sau khi cưới. Căn nhà cũ, đầy bụi bặm nhưng đầy tình yêu thương, là nơi đã sinh ra và nuôi lớn chồng tôi. Ngày đầu tiên về làm dâu, tôi ngập ngừng bước vào bếp, tự nhủ rằng mình phải làm tốt vai trò này. Tôi không phải người Hà Nội chính gốc, mà là người Lai Châu, nên những món ăn tôi nấu đều có chút “hương quê” đặc trưng, không giống với những món ăn tinh tế mà gia đình chồng tôi từng thưởng thức.
Mẹ chồng tôi là người có tiếng là khó tính. Bà lớn tuổi, nếp nghĩ truyền thống, và luôn tự hào với những món ăn tinh tế của đất Kinh kỳ. Tôi biết rõ rằng, việc làm vừa lòng bà sẽ là một thử thách lớn. Nhưng tôi không thể cứ mãi làm những món ăn mà bà mong muốn. Hôm đó, tôi quyết định nấu món nhái nấu măng, một đặc sản quê hương Lai Châu mà tôi vốn yêu thích.
Khi tôi nấu món ăn này, cả gia đình đang tụ tập ăn cơm. Chồng tôi ngồi ở đầu bàn, bố mẹ chồng ngồi đối diện, còn tôi thì loay hoay bưng bát măng nóng hổi ra. Mùi măng, mùi nhái nấu mềm, thơm phức, thấm vào không gian. Tôi cẩn thận múc từng miếng măng, gắp chút thịt nhái và đặt trước mặt từng người.
– “Cả nhà ăn thử món này đi, tôi nấu thử lần đầu, mong mọi người đừng chê bai.” – Tôi nở nụ cười, cố gắng tạo không khí thoải mái.
Bố chồng tôi, một người ít nói nhưng rất cẩn thận trong mọi việc, cúi xuống bát măng, thử một miếng. Sau đó, ông chậm rãi đặt đũa xuống, gật đầu:
– “Món này cũng được đấy, con làm thử nhé.” – Ông nói, có vẻ không hài lòng nhưng cũng không muốn nói thẳng.
Còn mẹ chồng, bà không giấu vẻ mặt khó chịu, nhíu mày rồi hất đũa ra ngoài, ánh mắt lướt qua tôi như thể muốn nói gì đó. Tôi cố gắng nuốt xuống cảm giác lo âu, vì tôi biết mẹ chồng có thể sẽ không ưng món ăn này.
Bà mỉa mai:
– “Con nấu cái món này là để khoe với chúng tôi cái gì? Món nhái măng à? Quê mùa quá, chẳng hiểu sao lại chọn món này để làm. Nó thật sự làm tôi nhớ quê nhà con lắm.”
Tôi giật mình, cố gắng mỉm cười.
– “Mẹ à, đây là món ăn đặc trưng của quê con. Hồi nhỏ, mẹ con hay làm cho con ăn, nên con muốn thử lại. Cũng may là mọi người còn ăn được.”
Nhưng mẹ chồng không có vẻ gì là chịu thua, bà càng thêm chê bai.
– “Nhái với măng! Đây là món ăn dị hợm. Làm gì có món này trong những bữa tiệc sang trọng, đâu như những món mà nhà mình hay ăn. Thật là không biết dạy con.”
Tôi cố nén lại cảm giác nghẹn ngào, vì tôi biết, có lẽ tôi đã làm sai. Cái món ăn quê mùa này chẳng thể nào vừa lòng bà được. Cả gia đình đang ăn mà chỉ có mẹ chồng là không chịu nổi. Tôi liếc nhìn chồng, anh lúng túng nhìn mẹ rồi lại quay qua tôi như thể muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở lời.
Không khí trong phòng đột nhiên im lặng đến nặng nề. Mẹ chồng tôi quay sang lấy điện thoại gọi cho thông gia, mẹ đẻ của tôi. Mọi người không nói gì nhưng đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng.
– “Chị ơi, con dâu nhà em lại nấu món nhái măng để đãi chúng tôi. Món ăn quê mùa và quá dị hợm. Nếu chị không dạy con tốt hơn, thì tôi sẽ phải đón cháu gái về thôi. Thực tình, tôi không thể chịu được cái món này.” – Bà nói với giọng lạnh lùng, không một chút tình cảm.
Lúc này tôi chỉ biết đứng đó, không thể làm gì ngoài việc cười gượng. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại mạo hiểm nấu món ăn này khi biết rõ rằng mẹ chồng chẳng bao giờ thích các món ăn quê mùa. Mẹ chồng vẫn tiếp tục đàm thoại với mẹ tôi, không một chút ngần ngại hay thông cảm.
Ngay khi cuộc gọi kết thúc, bà quay sang nói với tôi bằng giọng đầy mỉa mai:
– “Mẹ con là giáo viên mà không biết dạy con cái à? Chẳng lẽ chị không biết món này chỉ là món ăn cho người nghèo khó? Tôi nói thiệt, nếu chị nấu thêm món này nữa thì tôi sẽ không ăn đâu.”
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. Những lời nói của bà cứ như dao cắt vào tim tôi. Những nỗ lực của tôi để thể hiện tình cảm qua món ăn, để tạo không khí vui vẻ cho cả gia đình, giờ đây chỉ khiến bà càng thêm khinh bỉ.
Tôi cúi đầu, chậm rãi thu dọn bát đũa, không dám nhìn ai. Chồng tôi ngồi yên lặng, không dám nói lời nào, mắt nhìn xuống bàn như thể muốn tránh né tất cả.
Sau đó, tôi quyết định ra ngoài một chút để lấy lại bình tĩnh. Cơn tức giận trong tôi không thể dập tắt, nhưng tôi biết nếu mình phản ứng ngay lúc này, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn. Tôi ra vườn, đứng giữa những cây hoa mà mẹ chồng tôi trồng, cảm nhận cơn gió nhẹ và tự hỏi liệu mình có thể chịu đựng được cuộc sống này hay không.
Vài ngày sau, mẹ chồng tôi đến gặp tôi. Bà xin lỗi về những lời nói hôm trước, nhưng giọng bà vẫn lạnh như băng.
– “Con dâu à, tôi chỉ mong con cố gắng hơn. Tôi biết con có tình cảm với gia đình, nhưng đôi khi phải biết đặt mình vào hoàn cảnh gia đình này. Món ăn ấy, dù sao cũng là món quê hương của con, nhưng gia đình tôi không thể quen với những thứ ấy.”
Bà nói xong rồi ngồi im lặng, tôi cảm nhận được sự khó khăn trong lời bà nói, nhưng cũng không thể không cảm thấy cay đắng. Sau một hồi im lặng, tôi thở dài:
– “Con hiểu rồi mẹ. Nhưng con chỉ muốn thể hiện lòng thành, không ngờ lại khiến mẹ phải thất vọng.”
Cuối cùng, tôi quay lại căn bếp nhỏ, chuẩn bị nấu một món ăn mà bà có thể chấp nhận. Tôi biết, dù có cố gắng đến đâu, đôi khi mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu cũng không dễ dàng thay đổi.
Tôi cố gắng mỉm cười, không vì mẹ chồng mà đánh mất bản thân, nhưng tôi biết rằng cuộc sống này vẫn còn những thử thách, những mâu thuẫn mà tôi sẽ phải đối mặt, để tìm ra một điểm cân bằng giữa gia đình và bản thân.
Kết
Câu chuyện này không chỉ là một cuộc chiến âm thầm giữa mẹ chồng và con dâu, mà còn là bài học về sự kiên nhẫn, tình cảm gia đình và lòng tôn trọng lẫn nhau. Câu chuyện cũng khép lại với một cảm giác chưa trọn vẹn, nhưng cũng đủ để làm người đọc suy ngẫm về mối quan hệ gia đình phức tạp này.