×
×

Đúng hôm tôi cưới, bạn gái cũ vác bụ/ng b/ầ/u đến hôn lễ “đòi chồng”, bố chú rể chỉ nói 1 câu khiến cô ta “đứng hình”

Ngày cưới, trong tiếng nhạc rộn ràng và pháo nổ, mọi người vừa chúc mừng vừa trầm trồ trước cô dâu chú rể rạng rỡ. Thế nhưng khi nghi thức đang diễn ra, cổng nhà bỗng náo loạn. Một người phụ nữ mặc váy rộng, bụng bầu vượt mặt, bước vào, theo sau là vài ánh mắt tò mò.

Cô ta hét lên, giọng lạc đi trong đám đông:
— “Anh ta là chồng tôi! Anh ta đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với mẹ con tôi. Hôm nay tôi đến để đòi chồng!”

Khách khứa bàn tán rầm rì, cô dâu mặt cắt không còn giọt máu, chú rể đứng sững như trời trồng. Không khí vui mừng phút chốc biến thành căng thẳng đến nghẹt thở.

Mẹ chú rể ngất lịm tại chỗ, người nhà vội vàng dìu vào. Đám đông xôn xao, nhiều ánh mắt khinh miệt hướng về phía chú rể. Còn cô dâu, tay run rẩy, hoa cưới suýt rơi xuống đất.

Ngay khi hỗn loạn chưa kịp lên đến đỉnh điểm, bố chú rể – một người đàn ông đã ngoài sáu mươi, khuôn mặt nghiêm nghị – bước ra giữa sân. Ông không gào thét, không hốt hoảng, chỉ nhìn thẳng vào người phụ nữ bụng bầu, nói chậm rãi từng chữ:

— “Nếu con tôi thật sự là cha đứa bé… thì sao hôm nay cô lại chỉ một mình đến đây?”

Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo. Đám đông lập tức im phăng phắc. Mọi ánh mắt đổ dồn vào người phụ nữ. Cô ta cứng đờ, toát mồ hôi, môi mấp máy không thành tiếng. Bởi vì, quả thật… suốt bao tháng nay, không một ai từng nhìn thấy bóng dáng “cha đứa bé” bên cạnh cô.

Khách khứa bắt đầu xì xào:
— “Có khi nào… không phải con chú rể thật?”
— “Chẳng lẽ cô ta dựng chuyện để phá đám cưới?”

Sắc mặt cô gái tái nhợt, đôi mắt đảo liên tục. Câu nói của bố chú rể đã lột trần mọi toan tính, khiến cô ta đứng hình ngay tại chỗ, không thốt nổi thêm lời nào.

Đám cưới chìm trong sự im lặng nặng nề. Người phụ nữ bụng bầu run rẩy, cố trấn tĩnh rồi cắn môi, giọng lạc đi:

— “Tôi… tôi không cần ai đi cùng. Tôi chỉ cần sự thật! Anh ấy là cha đứa bé này!”

Cô dâu mặt tái mét, hoa cưới rơi xuống đất. Chú rể há miệng định nói gì đó thì bố chú rể đã khoát tay, ánh mắt sắc lạnh:

— “Nếu sự thật thuộc về cô, thì ngay bây giờ… trước bàn thờ gia tiên, tôi yêu cầu cô đưa ra bằng chứng. Còn không, đây chỉ là lời vu khống phá hoại hôn sự.”

Cả đám đông ồ lên. Một số người đồng tình, một số lại bán tín bán nghi. Ánh mắt dồn dập chĩa về phía người phụ nữ.

Trong giây lát, cô ta lúng túng, mồ hôi túa ra. Nhưng bất ngờ, cô rút từ trong túi xách ra một tệp giấy, ném thẳng xuống đất:

— “Đây! Hồ sơ khám thai! Trong đó ghi rõ tên cha đứa bé là… Nguyễn Văn H, chú rể hôm nay!”

Không khí như nổ tung. Cô dâu khuỵu xuống, mẹ cô gào khóc thảm thiết. Khách khứa nhốn nháo, nhiều người lao đến nhặt tập giấy. Quả thật, trong hồ sơ có dòng chữ nguệch ngoạc “Cha: Nguyễn Văn H.”

Nhưng bố chú rể chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông, rồi ông cầm xấp giấy giơ cao:

— “Tên này ai viết? Có con dấu của bệnh viện không? Có xác nhận pháp lý không? Một mảnh giấy với vài chữ viết tay cũng đủ để phá một đám cưới à?”

Ông đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn, tiếng vang rợn người. Đám đông bắt đầu ồn ào hơn:
— “Ờ nhỉ, sao lại không có dấu đỏ?”
— “Có khi nào là giả mạo?”

Người phụ nữ bụng bầu đứng chết lặng, mắt mở to, gương mặt hoảng hốt. Câu nói của ông như kéo phăng tấm màn, khiến toàn bộ âm mưu bị lung lay.

Và đúng lúc ấy, một vị khách từ ngoài cổng bước vào, trên tay cầm một phong bì màu vàng niêm phong kỹ, giọng vang rền:

— “Tôi là luật sư của gia đình. Trong này có kết quả giám định ADN… chính bà mẹ của đứa bé đã gửi tôi giữ từ trước.”

Cả đám cưới như nghẹt thở.

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Vị luật sư chậm rãi bước lên sân khấu, trước mặt hàng trăm ánh mắt tò mò và hoang mang. Ông mở phong bì, rút ra tập giấy có dấu đỏ chót, rồi trầm giọng:

— “Kết quả giám định ADN xác nhận: Thai nhi trong bụng cô Tr… và anh Nguyễn Văn H có quan hệ huyết thống cha – con.”

“ẦM” — cả gian nhà rộ lên tiếng bàn tán. Cô dâu ngã quỵ ngay dưới chân bàn thờ gia tiên, đôi mắt ngấn lệ nhìn chồng chưa cưới mà run rẩy:
— “Anh… nói đi… có phải anh đã lừa em không?”

Chú rể mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra, không thốt nổi một lời. Mẹ chú rể khóc òa, ôm ngực, còn khách khứa thì xôn xao chỉ trỏ.

Trong hỗn loạn, bố chú rể vẫn đứng vững, ánh mắt sắc lạnh quét một vòng. Ông gằn giọng, dằn từng chữ:

— “Đúng, nó là con của thằng H. Nhưng cô nghĩ một cái bụng bầu thì đủ để đòi ‘làm vợ’ sao? Tôi chỉ cần hỏi cô một điều cuối cùng: Nếu nó là cha, vậy tại sao mấy tháng nay cô lang thang vay nợ khắp nơi, không có nổi một người nhà nào đi cùng? Một đứa trẻ chưa chào đời mà mẹ nó đã toan tính lừa gạt, thì liệu có xứng đáng được bước chân vào cái nhà này không?”

Câu nói ấy khiến cả đám đông lặng đi. Người phụ nữ bụng bầu mở miệng định phản bác, nhưng đôi mắt lạc thần, chân run lẩy bẩy. Sự thật đúng là chú rể đã lầm lỡ, nhưng cái cách cô ta toan tính phơi bày giữa đám đông lại khiến mọi người phẫn nộ nhiều hơn thương hại.

Khách khứa bắt đầu xì xào:
— “Đúng là con của chú rể thật, nhưng cô ta mang cái bụng đến phá đám cưới thì cũng chẳng tử tế gì.”
— “Con thì nhận, nhưng vợ thì không thể!”

Cô dâu vẫn run rẩy khóc nức nở. Chú rể quỳ xuống, nghẹn ngào:
— “Anh xin lỗi… tất cả là lỗi của anh…”

Bố chú rể thở dài, dằn mạnh gậy xuống đất:
— “Đám cưới hôm nay, hủy!”

Cả đám đông ồ lên, tiếng khóc, tiếng bàn tán vỡ òa. Người phụ nữ bụng bầu cười khẩy một tiếng, nhưng ngay sau đó khuôn mặt tái nhợt, thân hình chao đảo, bụng siết cứng… cô ta ngã gục ngay giữa sân.

Không khí đang hỗn loạn bỗng chuyển sang hoảng loạn thực sự:
— “Nhanh, đưa đi viện!”

Tang thương trùm lên cả một ngày vốn dĩ lẽ ra là ngày vui nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News