Tô Phở Chưa Kịp Nguội, Anh Xe Ôm S///ốc Khi Nữ Tỷ Phú Đặt 20 Tỷ Lên Bàn Nói: “Lấy Tôi, Ok Không?”
Khói từ nồi nước lèo bốc lên nghi ngút, quyện mùi xương hầm và gừng nướng thơm nức cả góc phố nhỏ. Buổi sáng chưa đông khách, quán phở chỉ lác đác vài người, tiếng muỗng chạm bát nghe rõ mồn một.
Anh Hoàng ngồi ở bàn sát tường, trước mặt là tô phở vừa được bưng ra, còn bốc hơi nóng. Áo xe ôm xanh đã bạc màu, cổ áo sờn, tay áo dính vết dầu nhớt chưa kịp giặt. Anh tháo mũ bảo hiểm đặt xuống ghế, thở ra một hơi dài.
Chạy từ mờ sáng đến giờ, bụng đói cồn cào.
Anh cầm đôi đũa, gắp miếng thịt bò vừa chín tới, thổi nhẹ. Tô phở còn nóng quá.
“Cho tôi ngồi đây được không?”
Giọng phụ nữ vang lên phía đối diện.
Hoàng ngẩng lên.
Người phụ nữ đứng trước mặt anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tối màu, tóc buộc gọn phía sau. Gương mặt thanh tú, nhưng ánh mắt có gì đó mệt mỏi, sâu thẳm như vừa trải qua một đêm không ngủ.
“Dạ… được ạ,” Hoàng đáp, hơi ngạc nhiên. Quán vẫn còn nhiều chỗ trống.
Cô ngồi xuống, gọi một tô phở giống hệt anh. Khi bà chủ quay đi, cô đặt chiếc điện thoại lên bàn. Màn hình vừa sáng lên, Hoàng thoáng thấy những con số dài ngoằng, biểu đồ đỏ xanh nhấp nháy.
Anh không quan tâm lắm. Người giàu hay nghèo với anh lúc này đều giống nhau—đang chờ phở.
Cô nhìn tô phở của Hoàng, khẽ cười: “Anh ăn sớm thế?”
“Dạ, chạy xe từ sáng,” Hoàng đáp. “Giờ mới rảnh được mười lăm phút.”
“Xe ôm à?”
“Vâng.”
Cô gật đầu, im lặng. Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn vào tô phở trước mặt anh, như thể nó là thứ duy nhất giữ cô lại với thực tại.
Hoàng ăn được vài miếng thì nhận ra cô chưa động đũa. Cô nhìn tô phở của mình, khói vẫn bốc, nhưng ánh mắt lại lạc đi đâu đó.
“Phở nguội mất ngon,” Hoàng buột miệng nói.
Cô giật mình, mỉm cười gượng. “À… ừ.”
Cô cầm đũa, nhưng chỉ khuấy nhẹ, không ăn.
Một lúc sau, cô lên tiếng: “Anh có tin vào duyên không?”
Hoàng ngạc nhiên. “Dạ?”
“Ý tôi là… có những người gặp nhau rất tình cờ, nhưng lại thay đổi cả đời nhau.”
Hoàng cười nhẹ. “Em thì chỉ tin vào… chạy đủ cuốc là đủ tiền ăn.”
Cô bật cười. Tiếng cười rất khẽ, nhưng chân thật. Lần đầu tiên từ lúc ngồi xuống, gương mặt cô giãn ra một chút.
“Tôi thích cách anh nói,” cô nói. “Thẳng.”
Hoàng gãi đầu. “Em quen rồi.”
Cô im lặng một lúc, rồi bất ngờ hỏi: “Anh có vợ chưa?”
Hoàng suýt sặc nước lèo.

“Dạ… chưa.”
“Có người yêu?”
“Cũng… chưa.”
Cô gật đầu, ánh mắt trầm xuống.
“Tôi thì chưa từng kết hôn,” cô nói. “Nhưng tôi có mọi thứ khác.”
Hoàng không biết đáp sao. Anh chỉ tiếp tục ăn phở, nhưng tai vẫn nghe.
“Tiền,” cô nói tiếp. “Quyền. Công ty. Người kính nể.”
Hoàng đặt đũa xuống. “Nghe… cũng ổn mà.”
Cô lắc đầu. “Ổn trên giấy tờ. Không ổn trong lòng.”
Bà chủ mang thêm trà đá. Không khí lắng xuống, chỉ còn tiếng quạt quay lạch cạch.
Cô hít sâu, như đã quyết định điều gì đó.
“Anh Hoàng,” cô nói, dù anh chưa từng giới thiệu tên.
Hoàng giật mình. “Sao chị biết tên em?”
Cô chỉ vào thẻ tên gắn trên áo anh. “Tôi để ý.”
Hoàng cười ngại.
Cô đặt tay lên chiếc túi xách bên cạnh, mở khóa, lấy ra một xấp giấy tờ gọn gàng, rồi… một tấm séc.
Cô đặt nó lên bàn, đẩy về phía Hoàng.
“20 tỷ,” cô nói bình thản. “Tôi đã ký sẵn.”
Hoàng sững người.
Anh nhìn tấm séc, rồi nhìn cô, rồi lại nhìn tô phở trước mặt mình—tô phở vẫn còn nóng, khói chưa tan.
“Chị… chị đùa em à?” Hoàng lắp bắp.
Cô lắc đầu. Ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ.
“Lấy tôi,” cô nói. “Ok không?”
Không gian như đông cứng.
Hoàng nghe rõ tiếng tim mình đập.
“Chị… chị là ai?” anh hỏi, giọng khàn đi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Tôi là người có 20 tỷ đặt trên bàn. Và là người muốn làm vợ anh.”
Hoàng đứng bật dậy, ghế kéo kêu ken két. Vài người trong quán quay lại nhìn.
“Chị điên rồi!” Hoàng thì thào. “Em… em chỉ là xe ôm.”
Cô gật đầu. “Tôi biết.”
“Chị giàu thế, thiếu gì người?”
“Thiếu một người dám ngồi ăn phở nóng mà không hỏi tôi là ai,” cô đáp.
Hoàng không nói được gì.
Cô nói tiếp, giọng chậm rãi, rõ từng chữ:
“Tôi đã sống ba mươi tám năm, quyết định mọi thứ bằng lý trí. Hôn nhân cũng từng là một thương vụ trong đầu tôi. Nhưng sáng nay, khi ngồi đối diện anh, tôi nhận ra… tôi mệt rồi.”
Hoàng nuốt khan. “Em không mua bán hôn nhân.”
“Không,” cô nói ngay. “20 tỷ không phải để mua anh.”
Cô đẩy tấm séc lại gần mình. “Đó là để chứng minh tôi không đùa.”
Hoàng ngồi xuống lại, tay run run.
“Chị có biết em là người thế nào không?” anh hỏi.
“Chưa,” cô thừa nhận. “Nhưng tôi biết anh đã nhường nước cho người say nắng hôm qua.”
Hoàng sững lại. “Sao chị biết?”
“Vì người đó là tôi,” cô nói nhỏ. “Hôm qua, tôi ngất ngoài đường. Anh chở tôi đi nghỉ, mua nước, rồi bỏ đi khi tôi tỉnh, không lấy thêm tiền.”
Hoàng nhớ ra. Người phụ nữ hôm qua anh chở, mệt mỏi, ít nói, trả tiền rồi xuống xe rất nhanh.
“Là… chị?”
Cô gật đầu.
“Hôm nay tôi quay lại tìm anh,” cô nói. “Nhưng tôi không muốn thuê anh. Tôi muốn hỏi anh một câu, với tất cả sự nghiêm túc của đời tôi.”
Hoàng cúi đầu.
“Em nghèo,” anh nói. “Không học cao. Không quen thế giới của chị.”
“Thế giới của tôi đang làm tôi ngạt thở,” cô đáp. “Còn thế giới của anh… ít nhất có tô phở nóng và người không giả tạo.”
Im lặng.
Rồi Hoàng đẩy tô phở về phía cô.
“Phở nguội rồi,” anh nói. “Ăn đi đã.”
Cô bật cười, nước mắt lăn xuống.
Họ ăn phở cùng nhau. Không ai nói thêm về 20 tỷ.
Sau này, người ta không biết rõ họ bắt đầu từ lúc nào. Chỉ biết có một nữ tỷ phú rút lui khỏi ánh đèn, và một anh xe ôm thôi chạy xe mỗi ngày.
20 tỷ không biến mất. Nó trở thành quỹ từ thiện nhỏ, mang tên mẹ anh.
Còn họ—sống trong một căn nhà không lớn, mỗi sáng vẫn ăn phở.
Và mỗi lần có ai hỏi:
“Anh cưới vợ vì tiền à?”
Hoàng chỉ cười:
“Không. Vì lúc đó… phở chưa kịp nguội.”