×
×

Tôi muốn h;;ét lên, muốn chạy ra đối chất, nhưng cơ thể tôi không cử động nổi

Đêm Lạnh

Đêm khuya, căn nhà nhỏ trong con hẻm vắng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa lất phất gõ vào mái tôn. Tôi, Linh, cuộn tròn trong chăn, cố dỗ giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. Chồng tôi, Phong, là tài xế xe tải đường dài, thường xuyên vắng nhà vài ngày liên tiếp. Đêm nay, anh bảo phải chạy chuyến hàng qua tỉnh lân cận, sáng mai mới về. Tôi đã quen với những đêm một mình, nhưng chẳng hiểu sao, lòng tôi cứ bồn chồn khó tả.

Điện thoại bỗng rung lên, màn hình sáng loé trong bóng tối. Tin nhắn từ Phong:
“5 phút nữa xuống mở cửa cho anh.”

Tôi ngỡ ngàng, tim đập rộn ràng. Phong về sớm? Anh không nói gì về việc kết thúc chuyến hàng trước thời hạn. Vui mừng xen lẫn tò mò, tôi bật dậy, khoác chiếc áo len mỏng, vội vàng chạy xuống cầu thang. Căn nhà đối diện, nơi chị Hương – người hàng xóm thân thiết – sinh sống, vẫn sáng ánh đèn mờ nhạt. Chị Hương là phụ nữ độc thân, xinh đẹp, làm việc ở một công ty bất động sản. Chị hay qua nhà tôi trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện đời thường, nên chúng tôi khá thân.

Còn ba phút nữa, tôi đứng ở cửa, tay nắm chặt chìa khóa, mắt liếc qua ô kính nhỏ hướng sang nhà chị Hương. Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên – tiếng cười khe khẽ, xen lẫn tiếng bước chân. Tôi nhíu mày, tò mò nhìn ra. Dưới ánh đèn đường, tôi thấy một bóng người quen thuộc bước ra từ cổng nhà chị Hương. Là Phong. Chồng tôi. Anh mặc chiếc áo khoác quen thuộc, nhưng bên cạnh anh là chị Hương, tay khoác tay anh, đầu tựa vào vai anh một cách thân mật. Họ đứng đó, thì thầm gì đó, rồi chị Hương cúi xuống hôn nhẹ lên má Phong trước khi anh bước đi.

Tôi chết điếng, chân như chôn chặt xuống đất. Máu trong người như đông lại. Phong ngoại tình? Với chị Hương? Người mà tôi coi như chị em? Tôi muốn hét lên, muốn chạy ra đối chất, nhưng cơ thể tôi không cử động nổi. Điện thoại lại rung, một tin nhắn nữa từ Phong:
“Anh tới rồi, mở cửa nhanh em.”

Tôi run rẩy mở cửa, cố giữ bình tĩnh. Phong bước vào, nụ cười rạng rỡ như mọi lần. “Sao em nhìn anh lạ vậy?” – anh hỏi, giọng vô tư. Tôi không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, đầu óc quay cuồng. “Anh vừa ở đâu?” – tôi hỏi, giọng lạc đi.

“Ở đâu là sao? Anh vừa chạy chuyến về sớm, ghé tiệm tạp hóa mua ít đồ rồi về thẳng đây.” – Phong trả lời, nhíu mày.

Tôi bật cười cay đắng. “Tạp hóa? Anh nghĩ tôi mù à? Tôi thấy anh ở nhà chị Hương, Phong. Anh và chị ấy… hai người…”

Phong sững sờ, rồi đột nhiên phá lên cười. Tiếng cười của anh khiến tôi càng thêm tức giận. “Em nói gì vậy? Chị Hương? Anh với chị ấy?” – anh lắc đầu, vẫn cười. “Linh, em hiểu lầm rồi. Vào nhà đi, anh giải thích.”

Tôi miễn cưỡng theo anh vào bếp, nơi anh bắt đầu kể một câu chuyện mà tôi không thể tin nổi. Hóa ra, chị Hương không phải hàng xóm bình thường. Chị là em họ xa của Phong, nhưng vì mâu thuẫn gia đình từ lâu, chị không muốn ai biết mối quan hệ này. Phong và chị Hương tình cờ gặp lại cách đây vài tháng, khi chị chuyển đến sống đối diện nhà chúng tôi. Chị đang gặp rắc rối lớn – một khoản nợ từ việc kinh doanh thất bại, và Phong đã bí mật giúp chị trả nợ bằng cách nhận thêm vài chuyến xe tải.

“Đêm nay, anh ghé qua để đưa chị ấy ít tiền, vì chị sắp phải ra tòa với chủ nợ,” Phong nói, lấy từ túi ra một xấp hóa đơn chuyển khoản. “Còn cái hôn em thấy… chắc là chị ấy cảm kích quá thôi. Anh thề, giữa anh và chị ấy không có gì cả.”

Tôi nhìn xấp hóa đơn, rồi nhìn vào mắt Phong. Anh không lảng tránh, ánh mắt chân thành như mọi khi. Nhưng lòng tôi vẫn rối bời. “Sao anh không nói với tôi? Tại sao phải giấu?” – tôi hỏi, nước mắt chực trào.

“Anh sợ em lo. Tiền anh đưa chị Hương là từ khoản tiết kiệm của anh, không đụng đến tiền chung của chúng ta. Anh định giải quyết xong chuyện này rồi sẽ kể em nghe.” Phong nắm tay tôi, giọng trầm ấm. “Linh, anh chỉ có mình em.”

Tôi im lặng, cố tiêu hóa mọi chuyện. Đúng lúc đó, chuông cửa reo. Là chị Hương. Chị đứng đó, mắt đỏ hoe, giọng run run: “Linh, chị nghe Phong kể rồi. Chị xin lỗi vì để em hiểu lầm. Chị không có ý gì với Phong cả. Cảm ơn em, vì đã có một người chồng tốt như vậy.”

Chị Hương kể lại toàn bộ câu chuyện, xác nhận những gì Phong nói. Chị còn đưa tôi xem giấy tờ nợ nần và những tin nhắn trao đổi giữa chị và Phong, tất cả đều liên quan đến việc trả nợ. Tôi thở phào, nhưng vẫn không khỏi cay đắng. Hóa ra, người tôi tin tưởng nhất lại giấu tôi một bí mật lớn như vậy, dù vì lý do chính đáng.

Đêm đó, sau khi chị Hương rời đi, tôi và Phong ngồi lại với nhau. “Từ nay, không được giấu em bất cứ chuyện gì nữa, nhé?” – tôi nói, giọng nghiêm nghị. Phong gật đầu, kéo tôi vào lòng. “Anh hứa.”

Cơn mưa ngoài kia đã tạnh, ánh trăng lấp ló sau đám mây. Tôi tựa vào vai Phong, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn còn chút dư âm của nỗi đau. Dù sự thật đã sáng tỏ, tôi biết rằng vết rạn trong lòng tôi sẽ cần thời gian để lành lại. Nhưng ít nhất, tôi vẫn có anh – người chồng vụng về nhưng chân thành, và một bài học đắt giá về sự tin tưởng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News