Chồng tôi lên thành phố làm ở khu công nghiệp đã hơn hai năm. Anh hiền lành, ít nói, đi làm công nhân cơ khí — thu nhập chẳng bao nhiêu, nhưng tháng nào cũng đều đặn gửi về cho tôi mười triệu. Tôi ở quê nuôi hai đứa nhỏ, trồng thêm ít rau, sống tằn tiện mà vẫn thấy đủ.
Ba tháng gần đây, anh đột nhiên gửi về ba mươi triệu mỗi tháng, còn khoe vừa đổi điện thoại mới tinh. Tôi hỏi:
“Tiền đâu mà nhiều vậy anh? Làm công nhân sao có dư thế?”
Anh cười, nói giọng dứt khoát:
“Anh tăng ca thôi, dạo này công ty nhiều đơn hàng, làm gần như không nghỉ.”
Tôi cũng thấy anh gầy đi trong những lần gọi video, nên chẳng dám nghi ngờ nhiều. Nghĩ chồng cực khổ vì vợ con, tôi chỉ thương.
Nhưng rồi — 5 tháng trôi qua, anh vẫn không về. Mỗi lần tôi hỏi, anh đều nói:
“Bận lắm em, làm thêm cả thứ bảy, chủ nhật.”
Đến khi đứa con út sốt cao, tôi gọi anh suốt đêm mà không liên lạc được. Trong lòng bất an, tôi quyết định lên thành phố tìm chồng.
Tôi bắt xe từ quê lên khu công nghiệp Bình Dương, mang theo ít bánh đa và hũ dưa muối anh thích, lòng thấp thỏm vừa lo vừa thương.
Tôi tìm đến nhà trọ anh từng thuê, nhưng chủ trọ bảo:
“Anh ấy chuyển đi mấy tháng rồi, giờ ở khu dân cư cao cấp bên kia.”
Tôi sững sờ. Chồng tôi – một công nhân nghèo – sao lại ở khu cao cấp?
Tôi lần theo địa chỉ bà chủ trọ cho, đến nơi thì đứng chết lặng.
Một căn nhà to, cổng sắt sơn đen, có người giúp việc đang quét sân. Và ngoài hiên, chồng tôi đang ngồi bên cạnh một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, tóc uốn, cổ đeo chuỗi ngọc trai.
Anh không mặc bộ đồng phục công nhân cũ nữa, mà áo sơ mi trắng, quần tây, giày bóng loáng. Người phụ nữ ấy nghiêng người rót trà, tay khẽ đặt lên vai anh một cách rất… thân mật.
Tôi đứng nép sau cánh cổng, tim đập dồn dập. Khi họ cùng bước ra xe, anh nắm tay bà ta — tay mà bao năm qua chỉ nắm tay tôi khi qua đường.
Tôi như bị ai đâm một nhát vào tim.
Không kìm được, tôi bước ra. Anh sững người khi thấy tôi, còn người phụ nữ ấy chỉ nhướng mày, cười nhạt:
“Ồ, đây là…?”
Anh lắp bắp:
“Là… bạn cũ ở quê.”
Tôi nghẹn lại:
“Bạn cũ? Anh quên là em đã cùng anh cưới nhau 8 năm rồi à?”
Người phụ nữ ấy vẫn cười, quay sang nói nhẹ nhàng mà đầy mỉa mai:
“Cô ấy hả? Thì anh bảo là vợ nông thôn, nghèo, vất vả quá nên anh muốn giúp đỡ chút ít. Mỗi tháng tôi cho anh 50 triệu, chỉ cần anh làm tôi vui. Còn tình cảm… thì đừng nhầm.”
Tôi chết lặng.
50 triệu – nhiều hơn gấp 5 lần số tiền anh gửi cho vợ con mình.
Tôi nhìn anh, nước mắt trào ra:
“Thì ra… ‘tăng ca’ của anh là thế này à?”
Anh cúi đầu, không nói nổi lời nào.
Tôi cười trong nước mắt, bước lùi lại, giọng run run:
“Em chỉ ước giá như anh vẫn nghèo, vẫn đen nhẻm vì mỡ máy, vẫn gửi em 10 triệu như ngày xưa… chứ đừng mua điện thoại mới bằng tiền của người đàn bà khác.”
Tôi quay đi, nghe tiếng người phụ nữ nói khẽ sau lưng:
“Đàn ông mà, ai chẳng chọn nơi sung sướng hơn.”
Nhưng có lẽ bà ta không biết — chỉ vài tháng sau, tôi nghe tin bà ấy phát hiện anh còn lén vay tiền của người khác, rồi bỏ trốn. Người đàn bà giàu có đó nổi cơn thịnh nộ, thuê người tìm anh khắp nơi.
Còn tôi, tôi không tìm nữa.
Bởi người đàn ông tôi yêu đã chết từ ngày nhận 50 triệu đầu tiên rồi.
Đời này, có những thứ tưởng đổi được bằng tiền — nhưng hóa ra lại chính là cái giá khiến người ta mất sạch mọi thứ.