Cô dâu bầu 6 tháng vẫn phải trèo tường để vào nhà chồng, đúng lúc đó một t//ai nạ//n ki/nh ho/àng đã xảy ra khiến nhà trai m//ất tr///ắng…
Ngày cưới của tôi – đáng lẽ phải là ngày hạnh phúc nhất – lại trở thành ngày định mệnh khiến cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác.
Tôi tên Lan, 27 tuổi, mang thai 6 tháng. Tôi và Tú yêu nhau hơn một năm, tình cảm chân thành, nhưng vì “lỡ kế hoạch” nên hai bên phải cưới gấp. Bố mẹ tôi thương con gái, chỉ mong tôi được yên ổn, nhưng mẹ của Tú lại là người cực kỳ mê tín và sĩ diện.
Ba ngày trước lễ cưới, bà gọi điện cho tôi, nói như ra lệnh:
– Nhà tôi có lệ. Con gái mà chửa trước cưới thì không được đi cửa chính, sợ xui xẻo. Nếu muốn làm dâu, cô phải trèo tường mà vào.
Tôi chết lặng, tay run lên khi nghe những lời ấy. Sáu tháng bụng to, đi lại đã khó, sao tôi có thể trèo tường? Tôi gọi cho Tú, cầu mong anh nói giúp, nhưng anh chỉ thở dài:
– Em chịu khó một chút đi, mẹ anh không thay đổi được đâu. Cưới xong rồi anh bù cho em.
Tôi lặng người. Người đàn ông tôi yêu – người cha của con tôi – lại không dám nói một lời bảo vệ vợ sắp cưới. Nhưng rồi vì đứa bé, vì danh dự của bố mẹ, tôi cắn răng im lặng.
Ngày cưới, trời hửng nắng sau cơn mưa. Tôi khoác váy cưới trắng muốt, tay cầm bó hoa lớn để che bụng. Trong lòng tôi ngổn ngang. Xe hoa dừng trước cổng nhà trai, tiếng pháo vang giòn, ai cũng cười nói vui vẻ. Chỉ riêng tôi, tim đập loạn vì biết điều gì đang chờ phía trước.
Mẹ chồng tôi bước ra, mặt lạnh như tiền:
– Con dâu có bầu trước cưới không được đi cửa chính. Qua tường bên kia mà vào.
Không khí bỗng nặng nề. Bố mẹ tôi cúi mặt xấu hổ, khách khứa thì xì xào. Tôi nhìn Tú, mong anh nói giúp, nhưng anh chỉ cúi đầu, tránh ánh mắt tôi.
Tôi cắn môi, vịn váy, chậm rãi bước về phía bức tường cao hơn một mét rưỡi. Bụng tôi nặng trĩu, hơi thở gấp gáp. Một cô bạn chạy đến níu tay:
– Lan, đừng! Nguy hiểm lắm, thai lớn rồi mà!
Nhưng mẹ chồng tôi nói to:
– Không trèo thì khỏi cưới! Nhà này không nhận dâu mang điềm xấu!
Câu nói ấy như tát thẳng vào lòng tự trọng của tôi. Tôi nắm chặt váy, gạt nước mắt, bước lên tường. Mọi người nín thở. Tôi vịn vào mép gạch lạnh ngắt, cố nhấc chân qua. Nhưng bất ngờ váy cưới vướng vào chốt sắt, tôi mất thăng bằng, trượt chân và ngã mạnh xuống đất.
Tiếng hét thất thanh vang lên. Tôi chỉ kịp cảm thấy cơn đau nhói ở hông và bụng, rồi mọi thứ tối sầm lại.
Khi mở mắt, tôi đang nằm trong bệnh viện. Bên cạnh là mẹ tôi – mắt đỏ hoe. Bác sĩ nói tôi bị động thai nhẹ, cần nghỉ ngơi tuyệt đối, nhưng may mắn em bé vẫn an toàn.
Tôi thở phào, nước mắt tuôn ra – vừa vì đau, vừa vì biết con mình vẫn còn sống. Nhưng trong lòng, một điều gì đó đã vỡ vụn.
Tú đến, vẻ mặt hoảng hốt, nắm lấy tay tôi:
– Anh xin lỗi, anh không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…
Tôi nhìn anh, giọng khàn đặc:
– Nếu hôm đó anh đứng ra, nói “vợ tôi đi cửa chính”, em đâu phải trèo tường? Em và con suýt mất mạng, anh hiểu không?
Anh im lặng, cúi đầu, không đáp nổi. Tôi hiểu, người đàn ông ấy yếu đuối đến mức không thể bảo vệ tôi dù chỉ bằng một lời.
Hai ngày sau, tôi nghe tin dữ: nhà chồng cũ bị cháy. Ngọn lửa bùng lên từ căn bếp đang chuẩn bị cỗ cưới, thiêu rụi toàn bộ nhà chính, vàng cưới, tiền sính lễ – tất cả thành tro. Người ta bảo đó là “quả báo tức thời”, bởi họ vừa khiến một người phụ nữ mang thai ngã giữa lễ cưới.
Mẹ của Tú đến bệnh viện tìm tôi, vừa khóc vừa run:
– Mẹ sai rồi, Lan ơi. Mẹ chỉ nghĩ cho thể diện, nào ngờ mất hết cả. Con và cháu không sao chứ?
Tôi nhìn bà, lòng trống rỗng. Tôi không còn giận, chỉ thấy thương hại.
– Con và bé vẫn ổn. Nhưng đám cưới này, con xin hủy. Từ nay, con sẽ tự lo cho mình và con.
Bà sững người, còn Tú ngồi chết lặng. Tôi nói tiếp, bình thản mà kiên quyết:
– Con không thể sống bên người đàn ông không dám bảo vệ vợ mình, và bên một gia đình đặt thể diện lên trên sinh mạng. Con chọn làm mẹ đơn thân, còn hơn làm dâu trong tủi nhục.
Tôi ký vào giấy hủy hôn, bàn tay run nhưng lòng nhẹ nhõm.
Những tháng sau đó, tôi nghỉ việc, tập trung dưỡng thai. Mẹ tôi là chỗ dựa duy nhất. Có lúc đêm khuya, tôi vuốt ve bụng, thì thầm:
– Con à, mẹ sẽ không để ai làm tổn thương con nữa. Mẹ và con, chỉ cần có nhau là đủ.
Khi bé Bảo chào đời, tôi ôm con vào lòng, nước mắt rơi – không phải vì đau, mà vì hạnh phúc. Tôi biết mình đã chọn đúng.
Tin nhà Tú phải bán nhà để trả nợ sau vụ cháy khiến tôi sững lại. Mẹ anh đổ bệnh, nằm liệt, suốt ngày nhắc đến “con dâu cũ”. Tôi không hả hê, chỉ thấy buồn. Bởi trong cuộc đời, có những bài học chỉ có thể học bằng nỗi đau.
Giờ đây, tôi và con sống trong một căn nhà nhỏ thuê ở ngoại ô. Mỗi sáng, tôi đưa con ra ban công hít thở, con cười khanh khách. Tôi thấy lòng bình yên lạ thường.
Tôi đã không có một đám cưới hoàn hảo, không có người đàn ông bảo vệ mình, nhưng tôi có một thiên thần – món quà quý giá nhất.
Và tôi hiểu, đôi khi Chúa cho ta ngã, không phải để gục ngã mãi mãi, mà để ta học cách đứng dậy mạnh mẽ hơn.
Ngày tôi viết đơn hủy hôn, ai cũng bảo tôi dại. Nhưng hôm nay, nhìn con mỉm cười trong nắng, tôi biết – đó là quyết định sáng suốt nhất đời mình.
Vì hóa ra, làm mẹ đơn thân không đáng sợ bằng việc sống cả đời bên người không biết trân trọng mình.