×
×

Cả tuần nay hàng xóm ngày nào cũng vứt cá trước ngõ nhà tôi, khi thì cá trê khi thì cá chép, ngày nào cũng có 1 con

Câu chuyện bắt đầu bằng những điều tưởng như vô hại.

Ngày đầu tiên, khi tôi đi làm về, trước ngõ nhà có một con cá trê còn tươi, nằm ngay giữa đường đi. Tôi tưởng ai đó đánh rơi, hoặc bọn trẻ con nghịch ngợm nên nhặt bỏ sang một bên.

Ngày thứ hai… lại một con cá nữa.
Ngày thứ ba… lại tiếp tục.

Tất cả đều là loại cá đã được mổ bụng, rửa sạch, nhìn như vừa mới từ chợ về. Mỗi ngày một loại khác nhau: cá trê, cá chép, cá rô phi. Nhưng luôn luôn chỉ một con duy nhất, đặt trước cổng nhà tôi và không có dấu chân, không có túi đựng, không camera nào bắt được.

Đến ngày thứ tư, tôi chịu hết nổi, đứng chờ từ sáng đến trưa. Khi thấy bà hàng xóm – bà Tư – bước từ ngõ về, tôi hỏi thẳng:

“Bà ơi, mấy con cá này… có phải bà để trước cổng nhà cháu không ạ?”

Bà Tư liếc nhìn tôi, ánh mắt thoáng qua một cái gì kỳ lạ – giống như bối rối xen sợ hãi.

Một lát sau, bà chỉ đáp thoại một câu cụt lủn:

“Đừng… đừng có ăn. Thế thôi.”

Rồi bà lảng đi.

Câu trả lời ấy khiến tôi rùng mình. Nhưng bố tôi thì cười phá lên:

“Cá rơi trước ngõ là lộc trời cho. Người ta mang đến hay tự đến thì cũng là lộc. Để đấy phí.”

Thế là bố mang cá vào chế biến như chuyện chẳng có gì. Và suốt tuần, bố cứ ung dung ăn hết con này đến con khác, không sao cả.

Cho đến tối hôm đó

Hôm ấy là ngày thứ bảy. Trời mưa mù mịt, gió lạnh. Một con cá trê to bằng cổ tay lại nằm ngay ngắn trước ngõ. Bố tôi cười:

“Đấy, lại có lộc. Nay bố kho ăn cho ấm bụng.”

Tôi thì bất an. Không hiểu vì sao trong lòng cứ nặng trĩu. Nhưng bố nói chắc nịch:

“Bấy lâu có sao đâu, đừng nghĩ linh tinh.”

Chúng tôi ăn cơm lúc 7 giờ tối. Đến hơn 10 giờ, bụng tôi bắt đầu quặn thắt. Mồ hôi lạnh túa ra, người run lên. Tôi còn chưa kịp gọi bố mẹ thì từ phòng bên vang lên tiếng nôn thốc tháo.

Chỉ trong vòng 10 phút – cả nhà tôi đau bụng dữ dội, nôn ói liên tục, người kiệt sức. Tôi hoảng hốt gọi cấp cứu.

Lên tới viện, bác sĩ kết luận:

“Ngộ độc thực phẩm. Trong dạ dày có dấu hiệu độc tố hữu cơ, rất giống chất bảo quản để cá lâu không hỏng.”

Tôi chết lặng.

được tẩm chất gì đó.

Sáng hôm sau, khi tôi trở về, còn chưa vào đến cửa thì đã thấy bà Tư đứng ngoài ngõ, mặt tái xanh.

Bà nhìn tôi, giọng run run:

“Tôi… tôi bảo rồi mà. Đừng có ăn. Con cá trê tối qua… nó không phải của tôi đặt.”

Tim tôi thắt lại.

“Không phải bà? Thế ai đặt… suốt một tuần nay?”

Bà Tư nhìn quanh, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:

“Tao cũng bị người ta bỏ cá trước cửa… y hệt như nhà mày. Tao sợ quá… tao mới đem sang nhà mày, để trúng cửa nhà mày thì tao… tao ít lo hơn…”

Tôi sững người.

“Nhưng con cá tối qua bà không để?”

Bà lắc đầu liên tục, lùi lại mấy bước.

“Không. Tối qua tao không bước ra khỏi nhà. Tao còn nghe tiếng ai đó… nặng lắm… quăng cái gì xuống đất trước cổng nhà mày…”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

Nếu cả tuần qua cá là do bà ấy bị bỏ rồi bà đem sang nhà tôi, thì con cá khiến nhà tôi ngộ độc không phải của bà.

Vậy là của ai?
tại sao lại nhắm vào nhà tôi?

Đêm đó, tôi không ngủ được. Nỗi sợ, nghi ngờ, và một linh cảm đen tối cứ lớn dần…


Nếu cậu muốn, tớ có thể viết tiếp phần 2:
“Đêm tôi lắp camera và phát hiện kẻ quăng cá chính là người mà tôi không ngờ nhất…”con trai của bà đi câu nên ngày nào cũng đem cá về

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News