Lan là con gái duy nhất của ông Phát, chủ vựa lúa lớn nhất vùng. Từ nhỏ, cô đã quen với cuộc sống sung túc. Lớn lên, Lan đem lòng yêu Thanh, một chàng trai giỏi giang, chăm chỉ, nhưng lại xuất thân từ gia đình nông dân nghèo, chỉ có hai sào ruộng cằn cỗi.
Khi Lan bày tỏ ý định kết hôn, ông Phát nổi cơn thịnh nộ. Ông muốn con gái lấy con trai nhà ông Cường, chủ xưởng xay xát lớn.
“Con mà lấy thằng Thanh, cả đời con sẽ phải cắm mặt xuống bùn!” ông Phát gằn giọng. “Ta đã cảnh báo rồi. Nếu con cố chấp, thì đừng mong một đồng bạc nào từ nhà này!“
Bà Phát thì khóc lóc: “Con ơi, lấy chồng nghèo khổ lắm. Quay lại đi con.”
Nhưng Lan đã quyết. Cô tin vào nghị lực và tình yêu của Thanh.
Ngày cưới của Lan và Thanh diễn ra đơn sơ ở căn nhà lá cũ kỹ của Thanh. Không vàng bạc, không xe hoa, chỉ có tình làng nghĩa xóm đến chung vui.
Đúng lúc đôi trẻ chuẩn bị làm lễ, một chiếc xe tải cũ kỹ dừng lại trước cửa. Ông Phát và bà Phát bước xuống, gương mặt lạnh như tiền.
Ông Phát không nói một lời chúc phúc, chỉ thẳng tay chỉ vào chiếc xe tải: “Đó là của hồi môn của mày!“
Mọi người tò mò nhìn. Chiếc xe hạ thùng, và một con bò cái gầy gò, đôi mắt hiền lành, được dắt xuống. Kèm theo là một bức thư ngắn:
“Từ nay, mày không còn là con gái nhà này. Của hồi môn này để mày biết thế nào là sức kéo, thế nào là làm lụng. Sống được hay không là do mày. Từ bỏ hay hạnh phúc, cũng là do con bò này.”
Cả Lan và Thanh đều rưng rưng nước mắt vì sự cay nghiệt, nhưng họ nhìn nhau, nắm chặt tay nhau.
Thanh dắt con bò vào chuồng. Anh đặt tên nó là “Hy Vọng”.
Cuộc sống vợ chồng mới cưới vô cùng vất vả. Lan, người quen sống trong nhung lụa, giờ phải học cách gánh nước, cấy lúa, và chăm sóc con bò “Hy Vọng”. Có những lúc cô mệt mỏi đến bật khóc.
Thanh luôn động viên: “Em đừng sợ. Con bò này là tài sản duy nhất của chúng ta, nó cũng chính là bài học mà ba đã tặng. Chúng ta sẽ cùng nhau kéo nó lên.”
Thanh nhận thấy sức khỏe của “Hy Vọng” không tốt, nên anh dành thời gian nghiên cứu cách chăm sóc vật nuôi, tìm hiểu về thức ăn dinh dưỡng. Anh còn dùng kiến thức tự học về nông nghiệp để cải tạo hai sào ruộng cằn cỗi của mình.
Lan dùng sự khéo léo của mình để bán sữa bò dư thừa, rồi làm thêm những chiếc bánh nhỏ mang ra chợ bán.
Mùa đầu tiên, họ bán được mẻ lúa khá hơn nhờ “Hy Vọng” cày kéo và phân bón.
“Hy Vọng” sinh ra được một chú bê con khỏe mạnh.
Tiền bán sữa và bán bánh giúp Lan mua được cây giống mới.
Sau ba năm, từ một con bò, họ đã có cả một đàn nhỏ, ruộng lúa đã trở nên xanh tốt và bội thu. Thanh dùng tiền tiết kiệm để mua thêm đất, áp dụng kỹ thuật canh tác hiện đại. Anh trở thành một nông dân kiểu mới, được mọi người nể phục.
Họ xây được một căn nhà khang trang, không quá lớn, nhưng đủ ấm cúng và đầy ắp tiếng cười.
💐 Cái Kết Của Sự Mãn Nguyện
Một buổi chiều cuối năm, Thanh và Lan chất lên chiếc xe tải nhỏ của mình đầy ắp những sản vật: gạo thơm mới thu hoạch, sữa tươi, rau sạch, và một con bê con khỏe mạnh, đẹp đẽ.
Họ lái xe đến vựa lúa của ông bà Phát.
Ông Phát và bà Phát vẫn giữ thái độ lạnh nhạt khi gặp con.
Lan không nói nhiều, cô chỉ dắt con bê con lại gần bố mẹ: “Ba, mẹ. Ngày xưa ba cho con con bò Hy Vọng làm của hồi môn. Hôm nay, con xin trả lại cho ba mẹ đứa con của nó, nó được nuôi lớn bằng mồ hôi, nước mắt và tình yêu của vợ chồng con.”
Rồi cô đưa cho bố một cuốn sổ tiết kiệm.
“Đây là tiền lời của những năm tháng vợ chồng con vất vả gầy dựng nên. Con muốn nói với ba mẹ rằng, con đã học được bài học mà ba mẹ muốn dạy: Sức kéo không đến từ tiền bạc, mà đến từ nghị lực của con người.“
Ông Phát nhìn con bê con béo tốt, nhìn cuốn sổ tiết kiệm, rồi nhìn Thanh – người con rể đang đứng thẳng thắn, ánh mắt đầy tự tin. Ông lặng người.
Bà Phát không kìm được nữa, bà ôm chầm lấy Lan, khóc nức nở: “Mẹ xin lỗi con! Mẹ đã sai rồi…”
Ông Phát tiến lại gần, ông vỗ vai Thanh: “Thằng bé… Con bò của ta… không hề vô dụng. Nó đã kéo cả một gia đình lên. Ta đã già rồi, con hãy quản lý vựa lúa của ta đi. Nhưng nhớ, đừng bao giờ quên bài học về con bò Hy Vọng này.”
Lan và Thanh cười hạnh phúc. Họ không chỉ chứng minh được tình yêu của mình, mà còn chứng minh rằng giá trị của hồi môn không nằm ở số lượng vàng bạc, mà nằm ở động lực và ý chí vươn lên mà nó mang lại. Con bò Hy Vọng chính là nền tảng khởi nghiệp, là sợi dây đã buộc chặt tình yêu và gia đình họ lại với nhau.