Sáng hôm đó, trời mưa lâm râm, đường đông nghịt. Minh – giám đốc một công ty xây dựng lớn – vội vã ghé vào quán bún bò ven đường, định ăn tạm cho qua bữa.
Anh vốn không bao giờ vào những quán nhỏ thế này, nhưng bụng đói cồn cào, trời lại lạnh, nên đành dừng xe.
Quán chỉ là căn nhà mái tôn, bàn nhựa xếp xiêu vẹo, nhưng khách khá đông.
Minh chọn bàn trong góc, mở điện thoại kiểm tra hợp đồng.
Bất chợt, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên:
— Mẹ ơi, con cho thêm tí chanh nhé?
Minh ngẩng đầu lên.
Cậu bé chừng 6 tuổi, gầy gò, mặt sáng, đôi mắt sâu và đặc biệt… rất giống anh.
Giống đến mức khiến Minh khựng lại, tim đập nhanh lạ thường.
Anh lặng nhìn thằng bé khuấy tô bún, cười hồn nhiên. Mái tóc hơi rối, sống mũi cao, ánh nhìn lanh lợi — tất cả đều là bản sao thu nhỏ của chính anh.
Bên cạnh cậu bé là một người phụ nữ trẻ, mặc áo đồng phục phục vụ, khuôn mặt hao gầy nhưng hiền.
Cô cúi xuống lau bàn, quay đi rồi quay lại…
Minh chết sững.
Là Lan.
Lan – người phụ nữ anh từng yêu suốt bốn năm, rồi bỏ lại chỉ vì một cuộc hôn nhân “môn đăng hộ đối”.
Ngày ấy, anh là chàng kỹ sư mới ra trường, còn cô chỉ là nhân viên kế toán bình thường.
Anh hứa với cô đủ điều, hứa sẽ cùng nhau mua nhà, cùng nhau đi khắp nơi.
Nhưng khi bố mẹ anh phản đối, cho rằng cô “không xứng đáng”, anh đã chọn im lặng.
Một sự im lặng đủ dài để đánh mất cả một người phụ nữ.
Lan biến mất khỏi đời anh không một lời từ biệt.
Anh lấy vợ theo sự sắp đặt. Cuộc hôn nhân ấy, nhìn ngoài tưởng êm ấm, nhưng trong nhà chỉ còn trách nhiệm và khoảng cách.
Và giờ đây, sau bảy năm, cô xuất hiện – gầy hơn, giản dị hơn – nhưng ánh mắt vẫn trong veo như ngày nào.
Chỉ khác, bên cạnh cô là một đứa trẻ rất giống anh.
Người phục vụ bê bún ra, giọng nhỏ nhẹ:
— Anh dùng bún bò đặc biệt đúng không?
Minh sững người, giọng nghèn nghẹn:
— Lan… là em sao?
Lan giật mình, tô bún run run trên tay suýt rơi.
Cậu bé ngước lên nhìn, tò mò:
— Mẹ ơi, đây là chú nào vậy?
Cô đặt tô xuống, lúng túng:
— À… khách của quán, con ăn đi.
Minh không rời mắt khỏi cậu bé:
— Thằng bé… tên gì?
— Duy.
— Nó… mấy tuổi rồi?
Lan im lặng.
— Sáu tuổi, phải không? – anh hỏi, giọng khàn đi – Tức là… nó sinh đúng một năm sau khi em rời đi.
Cô cắn môi, tránh ánh nhìn của anh.
Không cần câu trả lời, anh đã hiểu.
Anh ngồi im, mùi bún bò thơm nức mà cổ họng nghẹn đắng.
Bao năm qua, anh sống trong căn nhà to, xe đẹp, vợ sang, nhưng lòng trống rỗng.
Giờ đây, trước mặt anh là người con trai có nụ cười y hệt mình, đang ăn ngon lành một tô bún bình dân, và là người phụ nữ từng chờ anh bằng tất cả thanh xuân.
Anh khẽ nói:
— Sao em không nói cho anh biết?
Lan đặt tay lên bàn, ánh mắt bình thản đến lạ:
— Nói để làm gì hả anh? Anh đã có vợ, có địa vị. Còn em… chỉ là một người từng bị bỏ lại.
— Nhưng đó là con anh!
— Con tôi – cô cắt ngang – không cần ai thương hại. Tôi nuôi nó bằng sức mình, không cần tiền của anh, cũng chẳng cần danh phận.
Minh im lặng. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy mình thật nhỏ bé.
Trước khi đi, anh đặt tờ danh thiếp lên bàn:
— Anh biết mình sai. Anh không dám xin em tha thứ. Nhưng nếu có thể, hãy để anh chu cấp cho con, hoặc ít nhất… để anh được gặp nó đôi khi.
Lan cười buồn:
— Anh về đi. Quán nhỏ không hợp với giám đốc lớn đâu.
Cô quay đi.
Cậu bé nhìn theo, vô tư gọi:
— Mẹ ơi, chú kia sao giống con thế?
Lan lặng người, rồi chỉ khẽ nói:
— Vì chú ấy từng là người mẹ từng yêu, con ạ.
Minh rời quán, mưa lại rơi.
Anh lái xe đi, nhưng tâm trí ở lại.
Một tuần sau, anh quay lại.
Lan nhìn thấy, định tránh, nhưng anh chỉ nói:
— Anh không đến vì muốn chuộc lỗi, mà vì nhớ. Nhớ thằng bé… và nhớ em.
Cô không đáp.
Anh tiếp:
— Anh đã nói với vợ, anh xin ly hôn.
— Anh đừng làm vậy, đừng phá nát thêm một gia đình khác vì em.
— Gia đình đó từ lâu đã là cái vỏ rỗng, Lan ạ.
Cô cười khẽ:
— Anh nghĩ nói thế là cao thượng sao? Đừng biến em thành lý do để anh rũ bỏ trách nhiệm.
Minh sững người.
Lan nói tiếp, giọng dịu hơn:
— Có lẽ, điều tốt nhất bây giờ là anh làm cha trong im lặng. Duy chưa cần một người cha hoàn hảo, chỉ cần biết ngoài kia có một người tốt luôn dõi theo nó.
Anh gật đầu, mắt đỏ hoe:
— Anh hiểu rồi.
Từ đó, mỗi sáng thứ Hai, quán bún nhỏ lại thấy chiếc xe sang đỗ ngoài cửa.
Không ai biết người đàn ông kia là ai, chỉ biết anh luôn gọi một tô bún bò và một ly sữa nhỏ mang đi.
Chủ quán cười:
— Anh mua cho con à?
Anh chỉ gật đầu, rồi lái xe đi.
Lan không nói gì, chỉ âm thầm nhìn theo.
Cô biết, có những người phải đi qua dằn vặt cả đời mới học được cách yêu bằng im lặng.
Hai năm sau, quán bún chuyển sang mặt bằng mới, khang trang hơn.
Một hôm, Duy cầm tờ báo, hớn hở nói:
— Mẹ ơi, chú Minh được vinh danh “doanh nhân tử tế”! Con thấy ảnh chú trên báo nè!
Lan nhìn, mỉm cười. Trong ảnh, Minh đang cắt băng khánh thành một ngôi trường từ thiện vùng núi. Dưới ảnh, dòng chữ nhỏ:
“Công trình được đặt theo tên người con trai anh yêu quý – Nguyễn Hoàng Duy.”
Lan khẽ lau nước mắt.
Cuối cùng, người đàn ông từng khiến cô tổn thương lại chọn chuộc lỗi bằng cách sống tử tế.
Còn cô – người phụ nữ từng bị bỏ lại – cũng đã học cách tha thứ, dù không bằng lời nói.
Kết thúc:
Người đàn ông quyền thế học được rằng, đôi khi điều lớn lao nhất không phải là giành lại, mà là bù đắp bằng nhân cách.
Người phụ nữ tổn thương hiểu rằng, tha thứ không phải yếu đuối – mà là buông để nhẹ lòng.
Còn cậu bé – kết tinh của một tình yêu dang dở – lớn lên trong bình yên, giữa hai người trưởng thành biết yêu bằng cách đúng đắn nhất.
 
								 
								 
								 
								