×
×

Sau 6 năm ng/o/ạ/i t/ì/n/h, chồng cũ bất ngờ quay lại rồi giành quyền nuôi con với tôi vì nh/â/n t/ình v/ô si/nh

Ngày tớ ký đơn ly hôn, tớ từng nghĩ mình đã khép lại tất cả. Sáu năm ngoại tình, chồng cũ dứt áo bỏ đi theo người đàn bà khác, để mặc tớ một mình nuôi con. Tớ gồng gánh vừa làm mẹ vừa làm cha, từng giọt mồ hôi đổi lấy từng hộp sữa, bộ quần áo cho con.

Thế mà một buổi chiều, anh ta bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà, vẫn bộ dạng bảnh bao, chỉ có ánh mắt là khác: sắc lạnh và toan tính. Anh ta cười nhạt:

“Anh về rồi. Con trai phải theo bố. Em nuôi nó không nổi đâu.”

Tớ chết lặng. Bao nhiêu uất ức nghẹn nơi cổ họng. Anh ta có biết suốt những năm tháng qua, ai đã thức đêm khi con sốt? Ai đã bỏ cơm nhường sữa cho con? Ai đã chống chọi với bao lời dèm pha “bỏ chồng, nuôi con một mình”?

Nhưng chưa dừng lại ở đó, anh ta chìa ra một tập hồ sơ luật sư, giọng thản nhiên:

“Người ta nói đàn bà không có đàn ông thì chẳng ra gì. Nhân tình của anh… cô ấy không thể sinh con. Vậy nên thằng bé phải về để nối dõi họ nhà anh. Tòa sẽ đứng về phía anh, vì anh có đủ điều kiện kinh tế hơn em.”

Tai tớ ù đi, mắt nhòe lệ. Thì ra, sáu năm ngoại tình, giờ quay về không phải vì con, càng không vì tình nghĩa cũ – mà chỉ vì một đứa trẻ thay thế cho nỗi bất hạnh của nhân tình.

Tớ đứng bật dậy, siết chặt tay con trai đang ngơ ngác nhìn hai người lớn:
“Anh nhầm rồi. Con không phải món đồ để đem ra mặc cả. Sáu năm qua anh ở đâu? Ai nuôi nó lớn? Nếu anh muốn giành, thì cứ ra tòa. Tôi thà chết chứ không để ai cướp con khỏi tay mình.”

Đêm đó, tớ ôm con ngủ mà nước mắt ướt gối. Ngoài kia, một trận chiến pháp lý khốc liệt đang chờ, giữa một người mẹ kiệt sức nhưng quyết giữ con, và một người cha bỗng dưng nhớ đến trách nhiệm chỉ vì nhân tình vô sinh.

Và tớ biết, trận chiến này không chỉ là giành quyền nuôi con – mà còn là cuộc chiến giữ lại danh dự của một người phụ nữ đã từng bị phản bội.

Ngày ra tòa, anh ta bước vào với dáng vẻ tự tin, áo vest chỉnh tề, tay trong tay cùng nhân tình. Họ ngồi xuống, nụ cười nửa miệng như thể chắc chắn phần thắng đã thuộc về mình.

Luật sư của anh ta đưa ra hàng loạt giấy tờ: hợp đồng lao động lương nghìn đô, sổ tiết kiệm, căn hộ cao cấp, ô tô… rồi kết luận:

“Khách hàng của tôi có đầy đủ điều kiện kinh tế để cho đứa trẻ một tương lai tốt đẹp. Trong khi đó, nguyên đơn chỉ là một người phụ nữ đơn thân, thu nhập trung bình, không đủ đảm bảo môi trường sống lý tưởng cho cháu bé.”

Cả phòng xử rì rầm. Nhân tình của anh ta khẽ liếc về phía tớ, ánh mắt đắc thắng.

Tớ run lên, nhưng rồi lấy hết can đảm, đứng dậy. Tớ chìa ra tập tài liệu mà mình đã âm thầm chuẩn bị suốt nhiều tuần: bảng lương, bằng khen của con, giấy xác nhận con từng nhập viện – tất cả đều có chữ ký của bác sĩ, hàng xóm, thầy cô chứng thực việc tớ đã một mình nuôi con khôn lớn ra sao.

Giọng tớ nghẹn lại nhưng dứt khoát:
“Thưa tòa, trong 6 năm qua, người đàn ông này ở đâu? Khi con sốt 40 độ phải đi cấp cứu, ai bế con chạy giữa đêm? Khi con bị bạn bè trêu chọc là ‘không có bố’, ai đã ngồi suốt đêm dỗ dành? Giờ anh ta quay về, không phải vì yêu thương con, mà vì nhân tình vô sinh cần một đứa trẻ. Con tôi không phải vật thay thế cho sự thiếu hụt của họ.”

Không khí trong phòng chợt lặng đi. Vị thẩm phán nhìn thẳng vào chồng cũ của tớ, hỏi:
“Anh có thể chứng minh trong sáu năm qua, anh đã chu cấp, thăm nom hay làm bất kỳ trách nhiệm nào của một người cha không?”

Anh ta lắp bắp, mồ hôi rịn trên trán. Nhân tình bên cạnh khẽ cấu vào tay anh, nhưng cũng không thể cứu vãn.

Cuối cùng, tòa tuyên: quyền nuôi con thuộc về tớ.

Anh ta gục xuống ghế, nhân tình thì vùng vằng bỏ ra ngoài. Còn tớ, ôm con trai vào lòng, nước mắt rơi mà lòng nhẹ nhõm.

Tớ biết, cuộc đời vẫn còn nhiều sóng gió, nhưng ít nhất, tớ đã giữ được điều quý giá nhất của mình – không chỉ là đứa con, mà còn là niềm kiêu hãnh của một người mẹ không chịu khuất phục.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News