×
×

Chồng tôi trúng số10 tỷ, giấu tôi đi lĩnh tiền rồi né;;m th;ẳng vào mặt tôi đơn l;y h;ôn

Tôi luôn nghĩ hôn nhân của mình, dù không phải màu hồng, thì ít nhất cũng là một vùng an toàn. Tôi và Huy cưới nhau sáu năm. Sáu năm, tôi tưởng rằng mình đã hiểu cách anh ta suy nghĩ, hiểu anh ta khi vui, khi mệt, khi lúng túng… và nhất là khi anh ta nói dối.

Nhưng hóa ra tôi chẳng hiểu gì cả.

Bởi vì có những bản chất chỉ cần tiền mới phơi bày được.


Khoảng hai tuần nay Huy thay đổi hẳn. Anh ta đi sớm về khuya, giấu điện thoại như giấu vàng, và thi thoảng lại bật cười một mình. Ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, như đang chờ cái gì lớn lao lắm.

Tôi linh cảm có chuyện.

Tôi từng nghĩ đến việc có người thứ ba. Nhưng Huy vốn không tinh tế đến mức che giấu chuyện ấy. Và tôi cũng không thấy một dấu vết nào của ngoại tình.

Nhưng tôi cảm nhận được điều gì đó bất thường.

Và rồi, điều bất thường đó được phơi ra theo cách tàn nhẫn nhất.


Hôm đó là một buổi chiều mưa phùn, trời xám xịt như vừa giấu đi một cơn giông. Tôi đi làm về, vừa mở cửa thì thấy Huy ngồi chờ trên ghế sofa.

Không phải dáng vẻ mệt mỏi hay khó chịu quen thuộc.

Mà là… vênh váo.

Miệng anh ta cong lên thành nụ cười khó hiểu, ánh mắt sáng đến mức lộ rõ sự phấn khích không che giấu.

Tôi chưa kịp đặt túi xuống thì anh ta đứng bật dậy, vung một xấp giấy đập thẳng vào mặt tôi.

Giấy bay loạn lên rồi rơi xuống sàn.

Tôi cúi xuống nhặt – chữ đầu tiên đập vào mắt khiến tôi lạnh sóng lưng:

ĐƠN XIN LY HÔN

Tôi sững lại. Một luồng tê buốt chạy dọc sống lưng.

– Anh… làm trò gì vậy? – tôi hỏi, giọng nghẹn cứng.

Huy cười phá lên, tiếng cười đầy ngạo mạn.

– Tao bây giờ giàu rồi, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có? Ly hôn đi! Nhìn mặt mày tao buồn nôn!

Từng chữ như xé toạc tai tôi.

Tôi nghĩ anh ta say – nhưng không. Tôi không ngửi thấy mùi rượu. Chỉ có mùi tham lam và đắc ý.

– Anh… giàu? – tôi lắp bắp.

– Mày biết vé số tao mua tuần trước chứ? Tao trúng mười tỷ! – Huy giơ mười ngón tay lên, khuôn mặt đầy kiêu ngạo. – MƯỜI TỶ! Mày nghe rõ không? Tao lén lĩnh thưởng rồi. Tiền để trong tài khoản tao. Mày không có quyền gì hết!

Tim tôi như chậm lại một nhịp.

– Anh lĩnh… lúc nào?

– Ba ngày trước! – Huy bật cười khoái trá. – Tao biết mày mà biết thì thế nào cũng đòi chia. Nên tao chẳng nói gì. Còn bây giờ, tao không cần cái loại đàn bà nghèo mạt như mày nữa. Tao muốn đổi đời.

Tôi nhìn anh ta, cố giữ bình tĩnh:

– Anh trúng tiền thì vui thôi, nhưng đâu cần phải xúc phạm tôi?

– Tao nói đúng sự thật thôi! – Huy gằn giọng. – Mày nhìn lại bản thân xem: tầm thường, quê mùa, chẳng có giá trị gì. Tao lấy mày vì lúc nghèo tao chẳng tìm được ai khác. Còn giờ tao có mười tỷ – đàn bà đẹp theo hàng dài!

Tôi cười nhạt. Mười tỷ đúng là số tiền lớn, nhưng… cách anh ta phát ngôn khiến tôi thấy ghê sợ.

Tôi cúi nhặt lại tờ đơn ly hôn.

– Anh muốn ly hôn đúng không?

– Đúng!

– Vậy tôi ký.

Tôi đặt bút xuống và ký một nét gọn gàng.

Huy có chút bất ngờ, rồi lập tức nở nụ cười chiến thắng:

– Tốt! Đây gọi là biết điều đó.

Anh ta giật mạnh tờ giấy từ tay tôi, nhét vào túi áo như chiến lợi phẩm rồi quay lưng, vỗ vai tôi:

– Từ mai tao dọn ra ngoài sống với người mới. Đẹp, trẻ, biết chiều. Không như mày.

Anh ta đóng sầm cửa bỏ đi.

Căn nhà đột ngột im phăng phắc.

Tôi đứng đó rất lâu, như thể cả cơ thể bị rút hết sức.

Rồi tôi bật cười – một tiếng cười nặng trĩu.

Thì ra sáu năm sống chung với nhau… giá trị chỉ bằng một tờ vé số.


Đêm đó tôi không ngủ. Tôi chỉ ngồi nhìn trần nhà và tự hỏi mình đã lãng phí bao nhiêu năm thanh xuân cho một người đàn ông mà chỉ cần một cơn gió tiền là lộ nguyên bản chất thối nát.

Tôi dọn đồ, rời khỏi nhà ngay trong đêm. Không phải vì đau khổ, mà vì tôi không muốn ở lại nơi đã bị lấp đầy bởi sự khinh bỉ và phản bội.

Sau vài ngày bình tĩnh, tôi nộp hồ sơ ly hôn ra tòa.

Và rồi một cuộc điện thoại bất ngờ đến.


– Chị có phải vợ anh Nguyễn Huy không ạ?

– Vợ cũ. Có chuyện gì?

– Dạ, chúng tôi gọi từ công ty xổ số kiến thiết. Có vấn đề về phần thưởng anh Huy đã lĩnh.

Tôi nhíu mày.

– Vấn đề gì?

Người phụ nữ bên kia ngập ngừng:

– Vé số mà anh ấy nộp không phải giải đặc biệt 10 tỷ như anh ấy nghĩ. Chuỗi số chỉ trúng giải phụ, giải khuyến khích – tổng cộng chỉ 10 triệu đồng. Nhưng do nhân viên mới đọc nhầm, nên anh ấy được nhận nhầm số tiền tạm thời là 100 triệu trong hồ sơ tạm ứng. Chúng tôi cần anh ấy quay lại để đối chiếu và điều chỉnh theo đúng giá trị thực tế.

Tôi chết lặng trong vài giây.

Rồi tôi bật cười.

Một tiếng cười dài… và nhẹ như gió.

– Vậy cuối cùng anh ấy không có 10 tỷ?

– Dạ đúng. Số tiền chính xác anh ấy được nhận chỉ 10 triệu thôi. Phần tạm ứng 100 triệu sẽ được thu hồi.

Tôi tắt máy.

Cả cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ…
10 tỷ mà anh ta tưởng tượng.

Không phải 10 tỷ thật.

Là 10 tỷ trong ảo vọng của anh ta.


Vài tuần sau, tôi nghe tin:

Người phụ nữ “xinh đẹp biết điều” mà Huy theo đuổi biến mất cùng hơn 70 triệu trong tài khoản anh ta – gần như toàn bộ số tiền anh ta có. Khi biết không phải 10 tỷ mà chỉ là “giải phụ”, cô ta chặn mọi liên lạc.

Huy bị đòi lại tiền tạm ứng từ công ty xổ số, nợ nần chồng chất, phải dọn khỏi nhà trọ vì không trả được tiền.

Anh ta quay về nhà cũ – nhưng căn nhà đứng tên tôi. Tôi đã đổi khóa.

Huy gọi tôi hơn trăm cuộc.

Tôi không bắt.

Cho đến một buổi sáng, anh ta chặn tôi trước cổng công ty.

Huy tiều tụy, hốc hác, tóc rối bù, ánh mắt hoảng loạn.

– Em… cho anh nói vài câu. – Anh ta run run.

Tôi nhìn anh ta như nhìn một người xa lạ.

– Anh nói đi.

– Anh sai rồi. Anh bị nó lừa. Anh… anh tưởng mình có tiền… Em cho anh quay về nhé?

Tôi nhìn người đàn ông từng ném vào mặt tôi tờ đơn ly hôn và hét rằng tôi “nhìn phát muốn ói”.

– Anh quay về để làm gì? – tôi hỏi. – Để xúc phạm tôi lần nữa khi anh nghĩ mình giàu lên?

Huy gục xuống, khóc nức:

– Anh xin lỗi. Cho anh một cơ hội.

– Tôi đã cho anh sáu năm. – tôi đáp. – Nhưng anh đem sáu năm đó đi đánh đổi chỉ vì một giấc mơ 10 tỷ.

Huy quỳ xuống giữa cổng công ty, trước bao người.

– Anh xin em…

Tôi không thấy đau. Cũng không thấy hả hê.

Chỉ thấy… hết cảm xúc.

– Anh chọn ly hôn. Tôi chỉ làm theo quyết định của anh. Chúng ta kết thúc tại đây.

Tôi bước đi. Sau lưng chỉ còn tiếng khóc nghẹn.


Một năm trôi qua. Tôi chuyển việc, chuyển nhà, sống trong một căn hộ nhỏ nhưng đầy bình yên. Tôi nuôi một bé mèo, học nấu ăn, học trồng cây, sống cuộc sống mà trước giờ chưa từng có cơ hội sống.

Thỉnh thoảng nhớ lại, tôi thấy… biết ơn.

Không phải biết ơn sự phản bội.

Mà biết ơn vì nó cho tôi thấy con người thật của anh ta sớm hơn.

Nếu không có “10 tỷ trong mơ” ấy, có lẽ tôi vẫn lầm tin rằng mình đang sống cùng một người tử tế.

Tôi pha một tách trà nóng, nhìn ra cửa sổ trong đêm mưa nhè nhẹ.

Tôi mỉm cười.

Cuộc sống tự do chưa bao giờ đẹp đến thế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News