×
×

Hôm ấy họp lớp 20 năm, ai ngờ là ngày “định mệnh” khiến anh đánh bỏ vợ đi theo cô gái xinh đẹp ở quán Ánh Trăng, anh nằng nặc phải ly hôn vợ bằng được

Chiều hôm ấy, gió từ sông Hồng thổi về se lạnh.
Quán Hải Đăng Riverside được thuê trọn để tổ chức họp lớp 20 năm của khóa cấp ba Trường THPT Minh Khai.

Minh – nay đã là phó giám đốc một công ty xây dựng – xuất hiện trong bộ vest mới tinh. Bên cạnh anh, Hạnh, vợ anh, chỉ mặc chiếc váy giản dị màu kem.
Cả buổi tiệc, người ta cười nói ồn ào, nhạc bật rộn ràng.

Rồi cô ta bước vàoLan Chi, người từng là hoa khôi lớp, nay ly hôn, sống một mình ở Sài Gòn.
Cô vẫn xinh, giọng vẫn ngọt, ánh mắt liếc nhẹ vẫn khiến Minh bối rối.

Tối hôm ấy, sau khi tiệc tan, họ add Zalo, nhắn tin qua lại như thời tuổi trẻ.
Chỉ ba tuần sau, Minh công khai đòi ly hôn, bỏ Hạnh – người vợ đã gắn bó mười hai năm, từng bán vàng cưới phụ anh trả nợ khởi nghiệp.

Hạnh không van xin. Cô chỉ hỏi một câu:

“Anh chắc chứ?”

Minh đáp lạnh tanh:

“Anh chưa từng chắc điều gì hơn thế.”


Ba tháng sau.
Một sáng đầu tuần, Lan Chi đang ngồi trang điểm trong phòng khách sạn thì Minh gọi điện, giọng run run:

“Em ơi… hình như anh có vấn đề… anh mệt lắm…”

Chi bật cười:

“Làm quá! Hôm qua anh còn đi nhậu với đối tác cơ mà.”

Nhưng khi cô đến bệnh viện Bạch Mai, Minh đã nằm trên giường cấp cứu, mồ hôi ướt đẫm.
Kết quả xét nghiệm khiến cả hai chết lặng.

Bác sĩ nói, giọng trầm:

“Anh bị nhiễm HIV giai đoạn muộn rồi.”

Lan Chi khuỵu xuống, khóc nức.
Còn Minh thì sững người, miệng lắp bắp:

“Không thể nào… tôi chỉ ở với cô ấy…”


Công an vào cuộc.
Kết quả điều tra khiến bệnh viện, cả khu phố xôn xao:
Lan Chi từng có quan hệ với một người đàn ông ngoại quốc nhiễm HIV trong thời gian sống ở TP.HCM.
Cô không hề biết mình mang bệnh – và cũng chính cô đã vô tình lây cho Minh.


Ngày Minh nằm hấp hối, Hạnh đến thăm.
Cô không khóc, chỉ ngồi cạnh giường bệnh, đặt lên bàn một tờ giấy.

“Đây là đơn hiến thận. Anh yên tâm, em vẫn ký, vì anh từng cứu bố em năm xưa.
Còn chuyện anh với cô ấy… coi như em trả nợ kiếp này.”

Minh nghẹn ngào, nước mắt chảy dài.
Anh nắm tay Hạnh, nhưng cô nhẹ nhàng rút ra, bước đi, không ngoảnh lại.


Một tháng sau, người ta đưa Minh về quê an táng.
Trên mộ, chỉ có một vòng hoa nhỏ ghi dòng chữ:

“Mãi mãi là bài học của một người vợ hiền.”

Còn Lan Chi, sau đó biến mất khỏi Hà Nội.
Người ta đồn cô tự nguyện vào trung tâm điều trị, để “sống nốt phần đời còn lại với tội lỗi của mình.”


🌧️ Buổi chiều cuối đông, ở căn nhà cũ trên phố Láng Hạ, Hạnh ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng gió rít qua song cửa.
Cô thì thầm:

“Đời này, cái giá cho sự phản bội… đôi khi không đến từ trời, mà đến từ chính bàn tay mình.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News