×
×

Mẹ chồng luôn miệng giục tôi s/in/h con, hằng ngày bà nấu bát canh tẩm b/ổ cho tôi, hôm đó tôi mệt nên không ăn nhờ chồng ăn hộ thì chồng tôi nhập viện cấp c;ứu…

Ngày nào cũng vậy, mẹ chồng tôi đều chăm chút từng bữa ăn, đặc biệt là những bát canh bổ dưỡng. Bà thường múc riêng cho tôi, miệng không quên lặp đi lặp lại:
“Ăn nhiều vào con, để còn sớm cho mẹ bế cháu.”

Nghe vậy, tôi vừa cảm động vừa thấy áp lực. Suốt hơn hai năm về làm dâu, vợ chồng tôi chưa có con, ai trong họ hàng cũng dị nghị, còn mẹ chồng thì càng ra sức thúc giục. Tôi đã đi khám, bác sĩ khẳng định sức khoẻ bình thường. Chồng tôi cũng thế. Nhưng lạ lùng thay, mãi vẫn chưa có tin vui.

Một lần, tôi bị cảm, không ăn được cơm. Thấy vậy, mẹ chồng có vẻ hốt hoảng, bưng bát canh riêng của tôi vào tận phòng. Nhưng hôm đó, tôi quá mệt, đành nhờ chồng ăn giúp. Đêm ấy, chồng tôi bị đau bụng dữ dội. Anh chạy vào nhà vệ sinh liên tục. Tôi thì chẳng hề gì. Trong lòng thoáng qua chút nghi hoặc, nhưng rồi tôi tự gạt đi, nghĩ chắc chỉ là ngộ độc.

Cho đến một hôm, tôi về quê thăm bố mẹ, không ở nhà chồng. Khi trở lại, tôi tình cờ nghe thấy tiếng mẹ chồng gọi điện cho ai đó trong bếp. Giọng bà nhỏ nhưng rành rọt:
“Ừ, con bé ấy nó vẫn chưa biết gì đâu. Ngày nào cũng cho vào bát canh, làm sao nó có bầu được. Để lâu ngày, tao nói nó vô sinh, lúc đó tao cưới vợ khác cho thằng con tao, thế mới yên ổn.”

Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi, tim đập dồn dập như muốn vỡ tung. Hóa ra suốt thời gian qua, chính bà đã âm thầm bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn của tôi, rồi lại quay ra thúc ép tôi sinh con. Bà muốn biến tôi thành kẻ mang tiếng hiếm muộn để đường đường chính chính gạt tôi ra khỏi nhà, đưa con dâu mới về.

Tối hôm đó, tôi không khóc lóc hay làm ầm ĩ. Tôi lẳng lặng giữ lại bằng chứng: tôi bí mật đặt máy ghi âm ngay trong bếp, đúng chỗ bà thường gọi điện. Và lần này, giọng bà, từng lời một, rõ ràng không thể chối cãi.

Khi mọi thứ đủ, tôi đưa cho chồng nghe. Anh sững sờ, khuôn mặt trắng bệch. Không ngờ người mẹ mà anh luôn tin tưởng lại nhẫn tâm đến mức ấy.

Bữa cơm hôm sau, tôi đặt chiếc máy ghi âm ngay giữa mâm, bật lại đoạn đối thoại. Cả nhà im phăng phắc. Mẹ chồng tái mét, run rẩy đánh rơi cả đôi đũa.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, lần đầu tiên kể từ khi làm dâu, giọng tôi bình thản nhưng rắn rỏi:
“Con không vô sinh, mà chính mẹ đã muốn con mang tiếng như vậy. Con có thể tha thứ cho việc mẹ đối xử tệ với con, nhưng việc mẹ cố tình phá hoại hạnh phúc và sức khỏe của con thì con không bao giờ bỏ qua.”

Chồng tôi siết chặt tay tôi, lần này anh đứng về phía tôi, không còn im lặng như trước nữa.

Không khí trong căn nhà ấy từ hôm đó đã thay đổi hoàn toàn.

Sau khi đoạn ghi âm vang lên, cả căn nhà rơi vào một khoảng lặng nặng nề. Mẹ chồng tôi mặt tái xanh, nhưng chỉ một giây sau, bà đứng bật dậy, giọng lạc đi:

“Cái này… cái này là giả! Chúng mày bày trò hại tao, gài bẫy tao!”

Bà run run, vừa nói vừa chỉ tay vào tôi, mắt long sòng sọc như muốn nuốt chửng. Nhưng chồng tôi, người vốn từ nhỏ luôn kính trọng và bênh mẹ tuyệt đối, lần đầu tiên lớn tiếng:

“Mẹ đừng chối nữa! Giọng của mẹ, ai mà không nhận ra? Bao năm nay vợ chồng con chịu bao điều tiếng, vợ con bị hàng xóm họ hàng dè bỉu, tất cả chỉ vì âm mưu của mẹ!”

Mẹ chồng cứng họng, nhưng vẫn cố vớt vát:
“Thì tao cũng vì muốn tốt cho mày thôi! Con bé này không xứng, tao phải tìm đứa khác sinh cháu cho nhà này!”

Nghe vậy, tôi bật khóc, nhưng không phải vì yếu đuối mà vì quá phẫn uất. Tôi nhìn thẳng vào bà, giọng nghẹn lại nhưng kiên quyết:
“Con đã làm gì sai để phải chịu cảnh này? Con tận tâm làm dâu, coi mẹ như mẹ ruột. Vậy mà sau lưng con, mẹ đối xử với con như kẻ thù. Con không cần danh nghĩa con dâu để đổi lấy sự nhẫn tâm như thế!”

Chồng tôi đứng dậy, kéo tay tôi:
“Từ nay, vợ chồng con sẽ ra ở riêng. Con không thể để vợ con tiếp tục sống trong nỗi sợ hãi và dối trá nữa.”

Lời anh như tiếng sét. Mẹ chồng bủn rủn, lắp bắp:
“Không… không được! Chúng mày bỏ đi thì thiên hạ cười vào mặt tao mất!”

Nhưng lần này, chồng tôi không còn dao động. Anh xách vali, thu dọn đồ. Tôi quay đầu nhìn lại, thấy mẹ chồng ngồi sụp xuống giữa nhà, ôm đầu gào khóc, nhưng trong đôi mắt bà vẫn ánh lên tia oán hận.

Ngày hôm sau, câu chuyện lan ra khắp xóm. Họ hàng, hàng xóm ai cũng xôn xao, người thương cảm cho tôi, người thì trách bà quá nhẫn tâm. Từ chỗ được người ta nể trọng, bà trở thành chủ đề bàn tán của cả làng.

Còn tôi, dù đau đớn, nhưng lòng lại nhẹ nhõm. Ít nhất, sự thật đã được phơi bày.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News