×
×

Tiếng ph/á/o điện n/ổ lách tách, rợp trời là hoa cưới và tiếng cười chúc phúc. Tôi đứng giữa sân, bộ vest trắng chỉnh tề, mà lòng nặng như có đ/á đ/è

Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng pháo hoa nổ vang, khắp sảnh cưới ngập tràn hoa tươi và tiếng chúc phúc.
Tôi – chú rể – hôm nay chính thức cưới người con gái mình yêu suốt ba năm trời. Lan mặc váy trắng tinh khôi, khuôn mặt rạng rỡ dưới lớp trang điểm nhẹ. Mọi thứ đều hoàn hảo — cho đến khi chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên.

Một tin nhắn từ số lạ.

“Anh có biết vợ sắp cưới của mình từng bỏ một đứa con? Người đó là con của anh họ anh.”

Tôi chết lặng. Trong vài giây, tim như ngừng đập. Mọi âm thanh xung quanh bỗng nhòe đi, chỉ còn lại dòng chữ kia nhảy múa trước mắt.
Tôi nhìn Lan — cô vẫn đang cười, cúi đầu cảm ơn khách. Vẻ ngây thơ ấy khiến tôi càng thấy khó tin… nhưng cũng khiến lòng mình lạnh buốt.

Tôi nhét vội điện thoại vào túi, cố giữ bình tĩnh. Buổi lễ vẫn diễn ra, tôi vẫn cười, vẫn nâng ly chạm cốc với mọi người, nhưng trong lòng là cơn bão đang gào thét.

Khi MC vừa hô: “Xin mời cô dâu chú rể cùng lên cắt bánh cưới”, tôi nắm tay Lan, cảm nhận được bàn tay cô lạnh toát.
Giữa ánh đèn sáng rực, tôi cúi xuống, thì thầm qua kẽ răng:

– Em từng bỏ một đứa bé… phải không?

Lan khựng lại, mắt mở to, run rẩy.
Tôi siết nhẹ tay cô hơn, giọng nghẹn mà vẫn gắt:

– Nói đi, người đó là ai?

Không khí xung quanh như đông cứng lại. Khách vẫn cười nói, chụp ảnh, chẳng ai nghe được câu hỏi ấy, chỉ có hai chúng tôi đứng giữa lễ đường, mà tim tôi như đang vỡ vụn.

Lan cúi mặt, môi run run, nước mắt rơi xuống từng giọt.

– Anh… ai nói với anh…?

– Vậy là thật sao? – Tôi gần như gào lên, nhưng vẫn cố hạ giọng. – Em bỏ thai thật à? Đứa bé là của ai, nói đi!

Lan bật khóc, toàn thân run lẩy bẩy, rồi nghẹn ngào nói trong tiếng nấc:

– Là chuyện cũ… em không muốn nhắc lại… em còn quá trẻ, em sai rồi, nhưng…

Chưa kịp dứt lời, từ phía bàn khách nhà trai, một người đàn ông bật dậy. Đó là anh Tuấn – anh họ tôi.

Anh bước nhanh đến, giọng đầy bối rối nhưng kiên quyết:

– Thôi, đừng tra hỏi cô ấy nữa. Là lỗi của anh… năm đó bọn anh dại dột… em đừng trách Lan!

Câu nói như sét đánh giữa lễ cưới. Tiếng nhạc khựng lại. Vài ánh mắt quay sang, những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.
Tôi nhìn Tuấn, rồi nhìn Lan. Cả hai đều cúi đầu, không ai dám nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ thấy trước mắt mình là khoảng trắng mờ mịt, mọi thứ sụp đổ.

Bó hoa trong tay Lan rơi xuống, những cánh hồng vỡ vụn dưới chân chúng tôi.
Tôi lùi lại một bước, giọng nghẹn đắng:

– Vậy… ngày hôm nay… chỉ là một trò hề sao?

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng nhạc nền lạc nhịp, tiếng khách bắt đầu hoang mang gọi nhau.
Lan quỵ xuống, tay ôm mặt, nức nở:
– Em xin lỗi… em không ngờ lại có ngày này…

Còn tôi — giữa ánh đèn, giữa tiệc cưới đang dang dở — chỉ biết đứng lặng, nhìn người mình yêu quỳ gối trong chiếc váy cưới trắng, nước mắt hòa cùng lớp phấn trang điểm.

Đám cưới tan trong hỗn loạn.
Còn tôi, chỉ nhớ rõ một điều: ngay khi tin nhắn ấy đến, cả thế giới của tôi đã không còn như trước.

“Có lẽ, đám cưới này… chưa bao giờ nên diễn ra.”

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News