Nhà bà Lan ở Thái Bình, có cô con gái duy nhất tên My – lấy chồng về Hưng Yên đã ba năm.
Bà thông gia bên ấy là bà Quý, người thẳng tính, hay xét nét. Từ ngày cưới, My với mẹ chồng vốn chẳng thuận nhau, gặp nhau toàn chuyện cãi cọ lặt vặt.
Đầu năm nay, bà Quý đổ bệnh nặng. Họ hàng nhà chồng bảo My về chăm mẹ, nhưng My viện lý do con nhỏ, việc nhiều nên chần chừ.
Đến khi bà Quý mất, My vẫn ở lì nhà đẻ, không chịu về chịu tang.
Cả xóm xì xào, người nói bà Lan dạy con vô tình, kẻ bảo nhà ấy kiêu ngạo coi thường thông gia.
Bà Lan lúc đầu cũng giận.
Trong lòng bà vẫn ấm ức vì từ trước đến nay nhà chồng My chẳng mấy khi coi trọng con gái bà.
Bà thở dài, nói với con:
“Nhà chồng con thế thì thôi, không ra gì thì chẳng cần trách nhiệm gì cả.”
Thế là cả tháng My không qua bên ấy.
Đến 49 ngày, bà Lan nghĩ lại — “người ta dù sao cũng là mẹ chồng con mình, không đi thì mang tiếng.”
Bà dắt My sang.
Nhưng vừa bước qua cổng, bà Lan khựng lại.
Giữa sân, khói hương nghi ngút, tiếng người khóc nghẹn ngào.
Trên bàn thờ không chỉ có một di ảnh, mà là hai.
Bên cạnh ảnh bà Quý là ảnh của Tuấn – chồng My.
Một người họ hàng chạy ra, mắt đỏ hoe:
“Anh Tuấn mất hôm qua rồi, chị My không biết sao? Nó lái xe lên nhà ngoại tìm hai mẹ con, gặp tai nạn… vẫn cầm điện thoại mở tin nhắn chưa gửi được – ‘Mẹ con tha lỗi cho anh nhé.’”
My quỵ xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Bà Lan đứng chết lặng, tay run run bấu vào cánh cửa gỗ.
Khói hương cuộn lên, mùi trầm cay xè.
Bà mới hiểu — có những lúc, sự im lặng của một người không phải là vô tâm, mà là vì trong lòng họ đang chất đầy nỗi dằn vặt không thể nói thành lời.