Năm 2005, tôi đỗ đại học nhưng gia đình quá ngh//èo, chị dâu l/én b/án đi chiếc vòng hồi môn duy nhất để tôi có ti/ền nhập học. Hai mươi năm sau, tôi đã làm một việc khiến chị n/ức n/ở…
Năm 2005, mùa hè ấy, tôi tròn 18 tuổi. Sau những tháng ngày cặm cụi đèn sách dưới ánh đèn dầu leo lét, cuối cùng tôi cũng nhận được tờ giấy báo trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Ngày cầm giấy báo trên tay, lòng tôi hạnh phúc khôn tả, nhưng cũng chùng xuống ngay sau đó – bởi tôi hiểu rõ, nhà tôi nghèo đến mức không biết lấy đâu ra tiền để cho tôi nhập học.
Nhà tôi ở quê nghèo, cha mẹ đã lớn tuổi, sức khỏe yếu, quanh năm chỉ trông vào mấy sào ruộng cằn. Anh trai tôi lấy vợ sớm, cũng chỉ làm nghề phụ hồ, cuộc sống chật vật chẳng dư giả gì. Khi tôi nhận giấy báo, cả nhà mừng rơi nước mắt, nhưng ai cũng lo âu: tiền đâu cho tôi bước chân vào giảng đường?
Ngày ấy, học phí và chi phí ăn ở ở thành phố với chúng tôi chẳng khác nào một ngọn núi. Tôi từng nghĩ sẽ gác lại giấc mơ, đi làm thuê kiếm tiền rồi sau này tính tiếp. Nhưng chính vào lúc ấy, người đã thay đổi cuộc đời tôi lại là… chị dâu.
Chị dâu tôi vốn hiền lành, lấy anh tôi chẳng có của hồi môn gì đáng giá ngoài một chiếc vòng vàng nhỏ mà cha mẹ chị để lại. Chiếc vòng ấy chị luôn cất giữ cẩn thận, xem như kỷ vật duy nhất của đời mình. Vậy mà buổi tối hôm đó, khi cả nhà đang ngồi lo lắng, chị bất ngờ đứng lên, lặng lẽ đi vào buồng rồi bước ra, trên tay cầm chiếc vòng vàng ấy.
Chị đặt nó lên bàn, giọng nghẹn ngào:
– Em bán chiếc vòng này đi. Lo cho thằng Tùng nhập học trước đã. Cơ hội này, không thể bỏ lỡ…
Cả nhà lặng đi. Tôi òa khóc, quỳ xuống, lắc đầu:
– Không được đâu chị, đó là của hồi môn duy nhất của chị mà…
Nhưng chị chỉ mỉm cười, đôi mắt rưng rưng:
– Vàng thì còn có thể kiếm lại, nhưng cơ hội học hành thì không. Em đi học đi, coi như chị đầu tư cho tương lai của em.
Nhờ số tiền ấy, tôi có thể nhập học. Những năm tháng ở giảng đường, mỗi lần đối diện khó khăn, tôi đều nhớ đến hình ảnh chị dâu lặng lẽ bán chiếc vòng duy nhất. Chính điều đó đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi vươn lên. Tôi vừa học, vừa đi làm thêm đủ nghề: bưng bê, phát tờ rơi, gia sư… để không phải gọi điện về xin thêm tiền.
Bốn năm sau, tôi ra trường, đi làm rồi dần dần ổn định cuộc sống. Tôi chưa từng quên món nợ ân tình của chị dâu. Nhưng khi ấy, cuộc sống cuốn tôi đi, tôi chỉ lo cho mẹ già và anh chị bằng những khoản tiền nhỏ, mà chưa một lần thực sự làm điều gì xứng đáng để trả lại ân nghĩa lớn lao kia.
Thời gian thấm thoắt trôi. Hai mươi năm sau, tôi đã có công ty riêng, sự nghiệp vững vàng, kinh tế dư dả. Một ngày, nhân dịp giỗ cha, cả gia đình tụ họp đông đủ. Tôi nhìn chị dâu – nay mái tóc đã điểm bạc, khuôn mặt hằn những nếp nhăn của thời gian – lòng tôi nghẹn lại.
Sau bữa cơm, tôi đứng lên, xin phép cả nhà cho mình nói vài lời. Tôi kể lại câu chuyện của hai mươi năm trước, từ tờ giấy báo nhập học, đến chiếc vòng hồi môn chị dâu đã bán đi. Giọng tôi run run:
– Nếu không có chị ngày ấy, chắc chắn em không có được ngày hôm nay. Chị không chỉ là chị dâu, mà còn là ân nhân lớn nhất trong đời em.
Rồi tôi lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, mở ra trước mặt mọi người. Bên trong là một bộ vòng vàng sáng lấp lánh, không phải một mà là mười chiếc, được chế tác tinh xảo. Tôi đặt nó vào tay chị, nghẹn ngào:
– Đây không chỉ để trả lại chiếc vòng năm xưa, mà còn là tấm lòng biết ơn của em với chị. Em muốn chị luôn nhớ rằng, nhờ sự hy sinh của chị, em mới có ngày hôm nay.
Cả nhà lặng đi. Anh trai tôi sững sờ, nước mắt rưng rưng. Mẹ tôi ôm mặt khóc. Chị dâu nhìn tôi, bàn tay run run ôm chiếc hộp, rồi òa khóc nức nở:
– Em ơi, chị đâu cần gì, chỉ mong em sống tốt là chị mừng rồi…
Nhưng tôi hiểu, đôi khi lời cảm ơn không chỉ dừng lại ở câu chữ. Tôi muốn để cả gia đình biết, và để chị dâu hiểu rằng sự hy sinh lặng lẽ của chị hai mươi năm trước đã nảy mầm, kết trái ngọt, và tôi sẽ không bao giờ quên.
Hôm đó, cả nhà cùng nhau ngồi lại, nước mắt xen lẫn nụ cười. Tôi chợt nhận ra, hạnh phúc không chỉ là thành công mình đạt được, mà còn là khi ta biết cúi đầu tri ân những người đã hy sinh cho ta.
Và trong lòng tôi, hình ảnh chị dâu với chiếc vòng vàng năm nào sẽ mãi là ký ức thiêng liêng, một món nợ ân tình mà cả đời này tôi vẫn trân trọng khắc ghi.