×
×

Nằm viện 3 tháng, Linh được bác sĩ nội trú chăm sóc rất nhiệt tình, anh nói anh chưa vợ muốn tìm một người đồng hành, anh mơ về ngôi nhà và những đứ/a tr/ẻ

Phòng bệnh tầng 8 của khoa Nội sáng nào cũng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng.
Linh nằm trên giường bệnh, người gầy rộc sau ba tháng chống chọi với căn bệnh dạ dày mạn tính. Mỗi sáng, bước chân quen thuộc vang lên nơi hành lang — là bác sĩ Sơn, bác sĩ nội trú phụ trách phòng cô.

Anh khác với những người khác: nhẹ nhàng, tinh tế và kiên nhẫn đến lạ.
Ngày Linh đau đến không nuốt nổi cháo, anh tự tay mua cháo loãng về, chờ nguội rồi đút từng thìa.
Ngày Linh sốt cao, anh ngồi suốt đêm cạnh giường, thay khăn lạnh, đo nhiệt độ từng giờ.
Rồi những câu chuyện của họ dần dài hơn: về những ước mơ, về tuổi trẻ, và cả một “ngôi nhà nhỏ với vườn hoa trước hiên” — điều mà anh nói sẽ dành cho người anh yêu thật lòng.

Một đêm mưa, Linh hỏi nhỏ:

“Anh có người yêu chưa?”
Sơn mỉm cười:
“Anh chưa. Nhưng có lẽ sắp rồi.”

Câu trả lời ấy khiến tim cô run rẩy.
Từ hôm đó, mỗi khi anh bước vào, Linh như quên cả cơn đau.
Cô biết mình đã yêu. Và anh cũng không giấu diếm sự quan tâm đặc biệt — nụ cười, ánh mắt, cái nắm tay khẽ siết… tất cả đều quá thật.

Nhờ có anh, Linh hồi phục nhanh hơn cả dự kiến.
Đến ngày xuất viện, cô soi gương thấy khuôn mặt mình hồng hào trở lại — và một điều bất ngờ khác: que thử thai hiện hai vạch đỏ.

Linh đứng lặng trong phòng tắm bệnh viện. Trái tim vừa hoảng loạn vừa hạnh phúc.
Cô nhắn tin cho Sơn:

“Anh ơi, em có chuyện rất quan trọng muốn nói…”

Tin nhắn gửi đi, “Đã xem” — rồi im lặng.
Cô gọi, máy báo thuê bao không liên lạc được.
Cô chạy lên khoa, tìm đến phòng trực, y tá nhìn cô bối rối:

“Bác sĩ Sơn… đã ngừng công tác từ hôm qua rồi chị ạ.”

Cả thế giới như sụp xuống.
Linh bám vào tường, nước mắt không ngừng chảy. Cô vẫn làm thủ tục xuất viện, cố tự trấn an: Có lẽ anh bận, rồi sẽ liên lạc lại thôi.

Hai ngày sau, một gói quà được chuyển đến. Bên trong là chiếc vòng tay bạc từng đeo trên tay anh, cùng một tờ giấy ngắn ngủi, chữ viết quen thuộc:

“Anh nằm trong diện được cử đi nước ngoài học chuyên môn 3 năm.
Đừng đợi anh, Linh à.
Hãy quên anh đi.”

Tờ giấy rơi xuống, Linh ngồi gục trên giường, ôm bụng, bật khóc không thành tiếng.
Cô hiểu mọi thứ đã kết thúc.
Nhưng trong cơ thể cô — một sinh linh nhỏ đang lớn lên từng ngày.


Ba năm trôi qua.
Linh làm mẹ đơn thân, vừa đi làm vừa nuôi con trai nhỏ tên Bin. Mỗi lần nhìn con cười, cô thấy thấp thoáng ánh mắt Sơn trong đó.
Cô chưa từng trách anh — chỉ chờ đợi, dù biết là vô ích.

3 năm sau Sơn trở về biết tin Linh có con anh đến tìm, cuối cùng họ cũng cưới nhau và đoàn tụ

câu chuyện hư cấu viết bở AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News