×
×

Chồng tôi – Tuấn – là kỹ thuật viên điện lạnh. Bình thường anh hiền, ít nói, thương vợ. Nhưng không hiểu sao từ ngày tôi mang bầu, anh… thay đổi.

Tôi tên Mai, 27 tuổi, đang mang thai tháng thứ sáu.
Cái bụng ngày một nặng, chân phù lên, lưng đau âm ỉ.
Tôi làm kế toán cho một công ty nhỏ, nghỉ làm từ lúc bầu bì vì hay choáng, bác sĩ bảo dễ tụt huyết áp.

Tôi ở nhà nhiều, loanh quanh dọn dẹp, nghe nhạc, đọc sách, và đếm từng giờ chờ chồng về.

Chồng tôi – Tuấn – là kỹ thuật viên điện lạnh. Bình thường anh hiền, ít nói, thương vợ. Nhưng không hiểu sao từ ngày tôi mang bầu, anh… thay đổi.
Khó chịu.
Keo kiệt bất thường.
Nhiều lúc như người khác.


1. Câu nói khiến tim tôi tụt xuống

Hôm đó trời nắng chang chang, tôi thèm một thứ gì đó chua chua, cay cay đến mức nước miếng cứ ứa.
Lướt Facebook thấy người ta bán bánh tráng trộn – trời đất ơi, nhìn mà chỉ muốn khóc vì thèm.

Tuấn vừa đi làm về, tôi hỏi nhẹ:

– Anh ơi… tối mình mua bịch bánh tráng được không? Em hơi thèm…

Anh đang thay áo, cau mày ngay tắp lự:

– Ăn được bao nhiêu đâu? Mua làm gì cho phí tiền!

Tôi đứng sững.
Tôi không đòi ăn nhà hàng, không đòi món đắt đỏ. Chỉ một bịch bánh tráng 20–25 nghìn.

– Em… chỉ thèm thôi… – tôi nói lí nhí.

Tuấn lầm bầm:

– Thèm gì mà thèm hoài. Với lại ăn mấy thứ đó không tốt cho con. Tiền để dành sinh nở.

Tôi cắn môi.
Phải, mang bầu thì nên kiêng. Nhưng câu nói “phí tiền” đâm thẳng vào tim tôi.
Nhất là khi tôi biết rõ – anh vẫn uống bia với bạn tuần đôi ba lần.
Một tối đủ tiền mua chục bịch bánh tráng.

Tôi quay mặt đi.
Nước mắt rớt xuống.

Tuấn không hề nhận ra.


2. Những dấu hiệu ngày càng lạ

Từ ngày đó, tôi để ý thấy chồng mình thay đổi rõ:

– Hay giật mình khi tôi lại gần.
– Lúc nào cũng giữ điện thoại bên người.
– Hay đi đâu vào buổi tối, nói “làm thêm”.
– Mệt mỏi, gắt gỏng, và đặc biệt: rất rất keo kiệt.

Một buổi tối, tôi nói:

– Anh ơi, tiền viện phí sinh nở em tính rồi. Mình vẫn dư ra được mà…

Anh cắt ngang:

– Em đừng lo nữa! Em chỉ việc nghỉ ngơi!

Tôi nhìn anh chằm chằm.

Tôi không thích cách anh nói như ra lệnh. Nhưng tôi nín.

Rồi một chuyện khác xảy ra.


3. Mở tủ – nước mắt tôi rơi như mưa

Tôi đang dọn phòng thì thấy một mảnh giấy trong túi quần Tuấn bỏ quên.
Là hóa đơn chuyển khoản 15 triệu…
Gửi cho một người tên Hương.

Tôi đứng không vững.
15 triệu với anh – người vừa cằn nhằn 20 nghìn tiền bánh tráng?

Tôi bấm số của Tuấn.

Ba lần không nghe.

Một giờ sau anh về.

Tôi ngồi ngay phòng khách, đặt hóa đơn trước mặt.

– Đây là gì?

Tuấn nhìn tờ giấy, giật mình.
Anh mở miệng định nói nhưng tôi chặn lại:

– Đừng nói là “giúp bạn”, “nợ nần”, hay “đầu tư”. Em không ngu.

Tuấn im lặng.

Tôi hồi hộp đến mức tay lạnh toát.

Một câu thôi – một câu của anh sẽ thay đổi tất cả.

Anh siết tay thành nắm:

– Mai… khi nào sinh xong… anh sẽ nói. Giờ anh chưa thể.

Tôi bật cười. Tiếng cười như vỡ ra trong cổ họng.

– Anh đang giấu cái gì? Anh có người khác? Cô Hương là ai?

Anh lại im.

Im đến mức tôi nghe tiếng kim đồng hồ chạy từng nhịp.

Tôi không chịu nổi.


4. Sự sụp đổ

Tối đó, tôi nằm quay lưng lại, không ngủ được.
Đứa bé đạp liên tục, có lẽ cảm nhận được stress của tôi.

Tuấn nằm bên cạnh, thở dài suốt.

Gần sáng, tôi thức dậy đi vệ sinh thì nghe tiếng anh trong phòng khách.
Tiếng anh nghẹn lại, như đang khóc.
Tôi đứng sau cánh cửa khựng lại.

– Chỉ mong kịp… – anh nói nhỏ. – Con đừng bệnh giống mẹ… Xin trời… cho con được khoẻ mạnh…

Tôi ngẩn người.

Mẹ?
Mẹ chồng tôi mất khi Tuấn mới 14. Anh rất ít nói về bà.

Anh nghẹn tiếp:

– Mai mà biết chuyện chắc hận mình lắm… nhưng anh không còn cách nào khác…

Chân tôi mềm nhũn.

Tôi muốn mở cửa hỏi, nhưng không dám.
Tôi sợ câu trả lời.


5. Bí mật trong căn phòng khóa

Một tuần sau, tôi phát hiện trong nhà có một chìa khóa mới trong ngăn kéo bếp.
Một chiếc chìa nhỏ xíu màu bạc.

Tôi thử tất cả các ổ trong nhà.
Chỉ còn một nơi chưa thử: căn phòng cuối hành lang, nơi Tuấn nói để đồ cũ và dặn tôi không cần dọn.

Ổ khóa khớp ngay.

Tôi nuốt nước bọt, mở cửa.

Căn phòng tối om. Tôi bật đèn.

Và tôi choáng váng.

Bên trong không hề có đồ cũ.
Mà là…

Một căn phòng dành cho trẻ sơ sinh.

Tường dán giấy màu xanh dịu, có hình mây.
Cũi gỗ mới tinh.
Nệm.
Quần áo bé xếp ngay ngắn.
Gấu bông, bình sữa, máy hâm, máy đo nhiệt… tất cả là loại tốt nhất.

Trên bàn là 3 xấp hóa đơn:

– Mua nệm trẻ em 4.2 triệu.
– Máy lọc khí 6 triệu.
– Bộ bình sữa nhập khẩu.
– Tiền viện phí dự kiến sinh mổ tại bệnh viện tư: 35 triệu.

Và một tập hồ sơ khám bệnh.

Tên người khám: Nguyễn Tuấn.
Chẩn đoán: “Nguy cơ di truyền bệnh tim bẩm sinh. Khuyến cáo theo dõi thai kỳ sát sao. Chuẩn bị tài chính và tâm lý.”

Tôi run bần bật.

Tôi lật tiếp hồ sơ.
Bên trong là tờ giấy của bác sĩ riêng của Tuấn:

“Do tiền sử gia đình có mẹ mất vì bệnh tim di truyền, tỉ lệ con mắc phải là 45%.
Chuẩn bị chi phí phòng ngừa và điều trị nếu phát hiện dấu hiệu bất thường.”

15 triệu chuyển cho “Hương” hóa ra là chuyển cho chị điều dưỡng đặc biệt theo dõi hồ sơ di truyền.

Tôi sụp xuống ghế.

Chồng tôi đã âm thầm làm tất cả những điều này… một mình…
Và tôi thì ngồi đó, nghĩ anh vô tâm, keo kiệt, tệ bạc.

Tôi quệt nước mắt, mở cuốn sổ nhỏ trên bàn.

Là… chữ của Tuấn.

“Mai thèm ăn bánh tráng.
Muốn mua nhưng bác sĩ dặn phải hạn chế đồ chua cay.
Sợ Mai buồn… nhưng sợ con có vấn đề còn hơn.
Giá mà mình biết cách nói dễ nghe hơn…”

Trang tiếp:

“Hôm nay Mai mệt.
Tiền công ít quá không đủ mua cái máy lọc loại tốt nhất.
Mình sẽ nhận lắp điều hòa đêm.
Mệt cũng chịu.”

Trang tiếp:

“Ước gì mẹ còn sống để hỏi mẹ cách chăm vợ bầu…”

Tôi bật khóc thành tiếng.

Tuấn… chưa từng nỡ chi tiền cho mình là vì… anh dành hết cho con.
Và anh sợ.
Sợ lặp lại nỗi đau mẹ anh qua đời vì bệnh tim khi anh còn nhỏ.

Anh không giỏi nói, không giỏi thể hiện.
Anh chọn cách âm thầm chịu.

Nhưng tôi chỉ nhìn thấy mặt tệ nhất của anh.


6. Khoảnh khắc đối diện

Tối đó Tuấn về nhà, mồ hôi ướt áo.

Anh mở cửa, thấy ánh đèn phòng bé hắt ra.
Anh chết đứng.

Anh lắp bắp:

– Mai… em vào đây làm gì…?

Tôi đứng giữa phòng, tay ôm xấp hồ sơ.
Mắt tôi đỏ hoe.

– Vì sao anh không nói với em?

Tuấn im lặng.
Rồi anh ngồi xuống ghế, đầu gục xuống hai tay.

– Vì… anh sợ.

Giọng anh nứt ra:

– Sợ em lo. Sợ em stress. Bác sĩ nói bệnh di truyền có thể ảnh hưởng đến thai… Anh chỉ muốn em thoải mái, nhưng… anh không biết nói sao. Anh… tệ lắm.

Tôi bước lại, đặt tay lên vai anh:

– Em hiểu rồi…
– Em xin lỗi… vì em đã nghĩ sai cho anh…

Tuấn ngẩng đầu, mắt đỏ như lửa cháy:

– Hóa đơn 15 triệu… là để làm xét nghiệm gen và thuê chị Hương theo dõi đặc biệt. Không phải vì ai khác.
– Anh chỉ… không biết phải giải thích sao cho em tin.

Tôi ôm anh, bụng to chen vào giữa hai đứa.
Anh bật khóc như một đứa trẻ.

Tôi cũng vậy.

Hai vợ chồng ôm nhau giữa căn phòng bé mới tinh – căn phòng anh lén dành dụm từng đồng để làm.


7. Lần đầu tiên Tuấn nói điều mà tôi chờ suốt

Một lúc sau, Tuấn vuốt tóc tôi:

– Anh xin lỗi vì câu “phí tiền”. Anh nói dở tệ quá.
– Từ nay… em muốn ăn gì, anh mua hết.

Tôi bật cười trong nước mắt:

– Vậy tối mua bánh tráng không?

Tuấn cuống quýt:

– Nhưng bác sĩ…

– Em ăn chút thôi. Không sao.
– Và… anh ngồi ăn với em. Được không?

Tuấn gật đầu lia lịa như đứa trẻ bị bắt quả tang nhưng được tha.

Tối đó, hai vợ chồng chia nhau một bịch bánh tráng như cách hai đứa yêu nhau thời còn nghèo khó.
Tuấn vừa ăn vừa thổi cho tôi mấy miếng không quá cay.
Anh còn chọc:

– Bệnh di truyền nó sợ em lắm. Giảm stress mạnh như này là thắng một nửa rồi.

Tôi đánh nhẹ vào vai anh:

– Nói quá.

Anh nhìn tôi, mắt đầy yêu thương:

– Từ giờ… anh sẽ học cách nói chuyện tử tế hơn.
– Anh không muốn em buồn thêm lần nào nữa.

Tôi siết tay anh:

– Em cũng sẽ học cách tin anh hơn.
– Mình… cùng nhau nuôi con, nha?

Tuấn gật đầu, môi run run.


8. Kết – ấm nhưng thật

Ba tháng sau tôi sinh bé trai – hoàn toàn khỏe mạnh.

Hôm ẵm con vào lòng, Tuấn bật khóc lần thứ hai trong đời tôi thấy.

Anh thì thầm bên tai con:

– Con khỏe mạnh rồi… ba sẵn sàng nghèo vì con lắm…

Tôi bật cười trong nước mắt.

Từ ngày ấy, tôi hiểu một điều:

Có những người đàn ông yêu bằng hành động, nhưng không biết dùng lời – và đôi khi, chính điều đó tạo ra khoảng cách đáng sợ.
Nhưng khi bước qua được khoảng cách ấy rồi… tình yêu lại bền hơn gấp trăm lần.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News