×
×

Chồng cho em trai chồng mượn đất trồng na, 5 năm sau chúng tôi đòi thì em nói ai đền bù số cây này cho em mà anh chị đòi lấy lại đất, muốn lấy đưa đây em 100 triệu

Ngày cưới chúng tôi được bố mẹ chồng chia cho một mảnh đất gần 500m² ở cuối làng. Định xây nhà sau này, nhưng vì lúc đó còn trẻ, chưa có tiền, chồng tôi tốt tính nên bảo:

“Cho thằng Hậu (em chồng) mượn tạm để nó trồng na, vừa làm ăn vừa trông coi đất cho anh chị.”

Tôi lo lo, hỏi:

“Có viết giấy tờ gì không anh?”

Chồng tôi cười xòa:

“Anh em trong nhà, giấy tờ cái gì. Mượn thì trả, ai đi giật đất của nhau.”

Tôi im, vì nghĩ nhà chồng tử tế, ai ngờ…


5 năm trôi qua.

Từ ngày có đất, Hậu hầu như chẳng hỏi ý kiến anh chị. Tự ý trồng na, rào tôn kín mít, dựng lán ngay giữa đất. Thi thoảng tôi đi ngang còn thấy nó liếc mình như người ngoài.

Khi vợ chồng tôi bàn chuyện xây nhà, tôi bảo chồng:

“Anh gọi nó về để mình lấy lại đất, chứ để lâu hơn thì khó nói lắm.”

Chồng tôi gật đầu, tự tin:

“Anh nói một tiếng là nó trả ngay.”

Nhưng đời đâu dễ vậy.


Chiều hôm đó, Hậu về. Lúc nghe chồng tôi nói muốn lấy lại đất để xây nhà, nó đứng im vài giây, rồi cười nhạt:

“Giờ na nhà em đang cho trái. Anh chị muốn lấy đất thì… ai đền số cây này?”

Chồng tôi nhíu mày:

“Anh cho chú mượn chứ có bảo chú trồng cái gì đâu.”

Nó khoanh tay, nghiêng đầu:

“Em mượn đất là để trồng chứ để làm gì? Em chăm 5 năm trời, giờ đang vào vụ thu hoạch, anh chị đòi đất ngay lập tức, thế là ép người quá rồi.”

Tôi nhịn từ nãy, cố nói nhẹ:

“Nhưng đây là đất của anh chị. Em chỉ mượn thôi.”

Hậu chỉ vào vườn na xanh mướt, quả sai trĩu:

“Được. Em không cản. Nhưng ai trả công cho em 5 năm qua? Muốn lấy đất, đưa em 100 triệu đền bù.”

Tôi choáng.

Chồng tôi đập bàn:

“Chú bị điên à? Đất anh chị mà phải nộp tiền để lấy lại?”

Hậu bĩu môi:

“Không thích thì thôi. Đất để yên đây, cây em giữ. Động vào một cây, em kiện.”

Tôi run lên vì tức.

“Kiện cái gì? Chỗ đất này đứng tên vợ chồng tôi!”

Hậu nheo mắt:

“Thì kiện vì phá hoại tài sản của em chứ sao. Anh chị cứ thử chặt đi một cây xem.”

Tôi nghẹn không nói được. Cả mảnh đất – tài sản bố mẹ chồng cho chúng tôi – giờ bị chính em chồng biến thành thứ để tống tiền.


Tối đó, bố mẹ chồng nghe chuyện liền bảo:

“Đất thì của tụi con. Nhưng nó trồng cây bỏ công 5 năm, đưa nó ít tiền coi như hỗ trợ. Trong nhà mà! Tiền thì kiếm được, tình thì khó giữ.”

Tôi nhìn mẹ chồng, cười chua chát:

“Công thì công của nó. Nhưng tụi con đâu nhờ nó trồng? Nó tự ý làm hết. Tại sao tụi con phải trả tiền để lấy lại đất của chính mình?”

Bà liếc tôi:

“Con dâu thì đừng nói nặng vậy. Dù gì nó cũng là em chồng con.”

Tôi nuốt xuống nghẹn ngào đang dâng lên.

Chồng tôi thì bực phát nóng, đi ra sân hút thuốc cả buổi mà không nói thành câu.


Ngày hôm sau, tôi quyết định ra xem đất.

Đến nơi, tôi thấy Hậu đứng giữa vườn, tay lăm lăm cái cuốc, nói tỉnh bơ:

“Chị đến kiểm kê cây à? Để em đếm cho. Hai trăm gốc. Đền rẻ em mới lấy 100 triệu đấy.”

Tôi nhìn từng gốc na, từng hàng rào tôn, từng thứ mà nó dựng lên… trên đất của chúng tôi.

Và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra:

Nếu không làm mạnh tay, chúng tôi sẽ mất đất mãi mãi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó và nói:

“Được. Tụi chị sẽ giải quyết… bằng luật.”

Hậu khựng lại. Lần đầu tiên nó tắt nụ cười.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News