×
×

Ông Lâm cùng đàn bò m/ất t/ích 100 ngày, 1 buổi tối ông trở về người lấm lem, thất thần

Tiếng chuông bò leng keng là đồng hồ báo thức của xóm núi. Ông Lâm, với làn da rám nắng và ánh mắt tinh anh, đã quen với nhịp điệu ấy suốt hai mươi năm. Đàn bò năm con của ông – Năm Thằng Gù như ông hay gọi đùa – là tài sản lớn nhất. Cứ 7 giờ sáng, ông bắt đầu dẫn chúng lên triền núi Bụt, nơi cỏ non mơn mởn. 10 rưỡi sáng về, tránh nắng gắt. Chiều 2 giờ lại đi, 5 giờ về. Nhịp điệu đơn giản nhưng bền bỉ ấy mang lại cho ông khoản dư 30 triệu đồng mỗi năm sau khi trừ hết chi phí, đủ để ông sống an nhàn ở tuổi xế chiều.

Mọi thứ cứ thế trôi qua, cho đến một sáng thứ Bảy định mệnh.

Chương 2: Buổi Sáng Định Mệnh và Sự Biến Mất

 

Sáng thứ Bảy, 7 giờ, ông Lâm xỏ đôi dép tổ ong cũ kỹ, cầm chiếc gậy tre và lùa Năm Thằng Gù khỏi chuồng. “Đi thôi, hôm nay cỏ non lắm!” – ông nói lẩm bẩm.

Trưa hôm đó, 10 rưỡi, mặt trời đứng bóng, cả xóm chờ tiếng chuông leng keng quen thuộc. Nhưng không có gì ngoài tiếng ve kêu khô khốc.

11 giờ, vợ ông, bà Hai, bắt đầu lo lắng.

12 giờ, bà Hai đi lên triền núi. Bà chỉ tìm thấy chiếc dép tổ ong của ông Lâm mắc vào một bụi sim tím, cùng với dấu vết cỏ bị giẫm nát lung tung – dấu hiệu của việc đàn bò đã hoảng loạn. Nhưng không có bóng dáng ông Lâm hay bất kỳ con bò nào.

Cả làng tá hỏa. Từ chiều hôm đó, hàng chục người dân, tay cầm đuốc, tỏa đi khắp các khe núi, thung lũng, thậm chí là những hang động bị bỏ hoang. Công an xã vào cuộc. Máy bộ đàm hú, đèn pin rọi sáng khắp núi Bụt về đêm. Ông Lâm mất tích như thể bị mặt đất nuốt chửng.

Ba tháng ròng rã trôi qua. Hồ sơ vụ án từ “mất tích thông thường” dần chuyển sang “nghi vấn bị bắt cóc” hoặc “gặp nạn không thể cứu vãn”. Sự thật nào đó mà không ai dám nghĩ tới, bởi ông Lâm là người hiền lành, không thù oán với ai.

Chương 3: Lời Giải Cho 100 Ngày Hồi Hộp

 

Tròn 100 ngày ông Lâm mất tích.

Hôm ấy, vào lúc nửa đêm, giữa cơn mưa phùn lất phất, có tiếng gõ cửa yếu ớt nhà bà Hai. Mở cửa, bà Hai gần như ngã quỵ.

Ông Lâm đã trở về.

Ông gầy rộc, râu tóc bạc phơ, quần áo tả tơi, khuôn mặt hốc hác không còn chút ánh tinh anh nào. Cái nhìn vô hồn. Điều đáng sợ hơn là ông không hề có một con bò nào đi cùng.

Cả làng kéo đến, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Mọi người đều nghĩ ông đã trốn thoát khỏi tay kẻ bắt cóc.

Nhưng ông Lâm chỉ thều thào, giọng khô khốc: “Bò… bò mất hết rồi… mất trắng rồi…”

Sự thật được hé lộ trong nước mắt và sự cay đắng:

Hóa ra, sáng hôm thứ Bảy định mệnh ấy, khi đang chăn bò, ông Lâm đã gặp một người đàn ông lạ mặt. Gã này, tự xưng là “chuyên gia đầu tư”, đã vẽ ra một viễn cảnh làm giàu chóng vánh: đầu tư vào một “mô hình chăn nuôi công nghệ cao” hứa hẹn lợi nhuận gấp mười lần. Gã ta đã thao túng tâm lý ông Lâm, thuyết phục ông bán toàn bộ 5 con bò ngay lập tức để lấy vốn. Ông Lâm đã tin tưởng tuyệt đối.

Sau khi bán bò, ông Lâm đã bị gã lừa đưa đi một thành phố xa, nhốt vào một căn phòng nhỏ, và liên tục dụ dỗ ông “đầu tư” hết số tiền đó vào những dự án ảo. Suốt 100 ngày, ông Lâm bị giam lỏng, sống trong ảo tưởng về một tương lai giàu có, trong khi gã lừa đảo rút sạch tiền và bỏ trốn.

Ông Lâm trở về không phải từ tay kẻ bắt cóc mà là từ chính sự nhẹ dạ cả tin và lòng tham thoáng qua của mình. Ông không bị ai giết, nhưng ông đã mất đi tất cả: đàn bò, số tiền dành dụm, và 100 ngày sống trong dằn vặt.

Ông Lâm đã biến mất không phải vì bão tuyết hay tai nạn, mà vì một cú lừa lọc tinh vi, lắt léo hơn cả một vụ bắt cóc: Mất tích vì tin vào một lời hứa hão huyền. Sự trở về của ông là lời cảnh tỉnh đầy cay đắng cho cả xóm núi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News