Cả nhà chồng náo loạn khi bác sĩ xác nhận mẹ chồng gần 70 tuổi đang mang thai. Họ hàng xì xào, hàng xóm dị nghị, có người thì thẳng thừng nói đó là “điềm gở”. Cha chồng im lặng bất thường, không vui mừng, cũng không phủ nhận. Gia đình họp kín. Con trai thì hoang mang, con dâu bị đổ hết ánh nhìn nghi ngờ: “Có phải cô xúi giục ông bà làm chuyện thất đức?” Mẹ chồng khóc suốt nhiều đêm, chỉ lặp lại một câu: “Nếu mẹ không làm vậy, nó sẽ chết…”
Đến tháng thứ ba, bụng mẹ chồng to nhanh bất thường. Một hôm bà ngất xỉu, được đưa đi cấp cứu khẩn cấp. Kết quả khiến cả gia đình chết lặng:…
Làng Xuân Hòa vốn bình lặng bỗng chốc dậy sóng bởi một tin đồn còn khủng khiếp hơn cả thiên tai: Bà Hiền, vợ ông giáo Thứ, năm nay đã ngót nghét 70 tuổi, đang mang thai.
Mọi chuyện bắt đầu từ những buổi sáng bà Hiền nôn thốc nôn tháo, sắc mặt xanh xao, bụng ngày một lùm lùm sau lớp áo bà ba. Ban đầu, người ta tưởng bà bị khối u hay bệnh tiêu hóa. Nhưng khi con trai bà – anh Nam – đưa mẹ đi bệnh viện huyện, kết quả siêu âm từ tay bác sĩ trẻ đã khiến anh suýt ngã quỵ: “Bác nhà có thai. Thai nhi đã được gần 8 tuần.”
Tin tức này như một mồi lửa ném vào kho xăng. Họ hàng hai bên kéo đến nhà ông Thứ chật kín sân. Người ta xì xào, có kẻ thẳng thừng mỉa mai: “Già rồi còn không giữ nết, điềm gở cho cả họ chứ chẳng chơi!”
Trong căn nhà ngói ba gian, không khí đặc quánh như thể người ta có thể cắt ra được bằng dao. Ông Thứ ngồi trên chiếc trường kỷ gỗ trắc, đôi mắt nhìn đăm đăm vào chén trà đã nguội ngắt. Từ khi biết tin, ông chưa nói lấy một lời. Ông không mắng nhiếc, không phủ nhận, cũng không hề lộ ra một chút vui mừng nào của người sắp làm cha. Sự im lặng của ông giáo Thứ – một người vốn coi trọng lễ giáo – còn đáng sợ hơn cả một trận cuồng phong.
Nam, con trai duy nhất, đi đi lại lại như kiến bò trên chảo nóng. Vợ anh – Mai – đứng khép nép ở góc tường, bỗng chốc trở thành đích ngắm của những ánh nhìn cay độc từ các bà cô bên nội.
“Mai! Có phải cô xúi giục ông bà làm chuyện thất đức này không?” Bà Tư, cô ruột của Nam, đập bàn quát lớn. “Cô cưới ba năm không đẻ được mụn con nào, nên cô tính ‘mượn bụng’ mẹ chồng để có người nối dõi hả? Cô định làm loạn cái luân thường đạo lý này sao?”
Mai bật khóc nức nở: “Con xin thề, con không hề biết chuyện này. Con cũng bàng hoàng không kém gì mọi người!”
Trong buồng trong, tiếng khóc nghẹn ngào của bà Hiền vọng ra. Bà không ra mặt giải thích, chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất như kẻ mê sảng: “Nếu mẹ không làm vậy, nó sẽ chết… Các người không hiểu đâu, nó sẽ chết!”
Mặc kệ những lời dị nghị, bà Hiền bắt đầu sống cô lập. Bà ăn rất nhiều, nhưng cơ thể vẫn gầy rộc đi, trừ cái bụng. Đến tháng thứ ba, bụng bà to nhanh một cách bất thường, trông như người ta sắp đến ngày khai hoa nở nhụy. Những lằn gân xanh nổi lên chằng chịt trên làn da nhăn nheo, trông đáng sợ hơn là thiêng liêng.
Hàng xóm bắt đầu đồn đoán về “thai quỷ”. Có người bảo bà Hiền bị vong nhập, có người lại nói bà tham gia vào một giáo phái tà đạo nào đó.
Một đêm mưa tầm tã, Nam tình cờ đi ngang qua phòng bố mẹ và nghe thấy tiếng thì thầm. “Ông ạ, tôi đau lắm. Nó đang cấu xé tôi.” Giọng bà Hiền hụt hơi. “Bà cố chịu đi. Chỉ còn vài tháng nữa thôi. Chúng ta nợ nó.” Tiếng ông Thứ khàn đặc, đầy vẻ tội lỗi.
Nam định đẩy cửa vào hỏi cho ra nhẽ nhưng chân anh bỗng khựng lại. “Nợ”? Bố mẹ anh nợ ai? Và “nó” là ai?
Vào một buổi chiều hoàng hôn đỏ rực như máu, bà Hiền bỗng nhiên lên cơn co thắt dữ dội. Bà ngã gục ngay giữa sân, máu chảy dài theo bắp chân già nua. Cả nhà nháo nhào đưa bà lên bệnh viện tỉnh.
Các bác sĩ bệnh viện tỉnh lập tức đưa bà vào phòng cấp cứu khẩn cấp. Trưởng khoa sản nhìn hồ sơ bệnh án rồi nhìn cái bụng khổng lồ của bà cụ 70 tuổi với vẻ mặt kinh hoàng.
“Ca này không bình thường. Lập tức chụp CT và xét nghiệm chuyên sâu!”
Sau ba tiếng đồng hồ chờ đợi dài như thiên kỷ, vị bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, gương mặt trắng bệch. “Gia đình cho tôi hỏi… 30 năm trước, bà nhà có từng mang thai đôi không?”
Nam ngơ ngác: “Dạ không, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi thôi.”
Nhưng ông Thứ bỗng khuỵu xuống sàn hành lang bệnh viện, hai tay ôm mặt nức nở: “Đến lúc rồi… Cuối cùng nó cũng quay lại đòi nợ…”
Vị bác sĩ trầm giọng nói, kết quả khiến Nam và Mai chết lặng: “Bà cụ không hề mang thai theo cách thông thường. Trong bụng bà cụ thực chất là một ‘Thai trong thai’ (Fetus in fetu). Nhưng điều kỳ quái là khối thai này đã nằm im trong cơ thể bà suốt gần 30 năm qua dưới dạng một khối u vôi hóa. Gần đây, không hiểu vì tác động sinh hóa nào, nó đột ngột ‘hồi sinh’ và phát triển bằng cách hút cạn kiệt dưỡng chất từ cơ thể bà cụ.”
Sự thật dần lộ diện trong căn phòng bệnh nồng mùi sát trùng. Ông Thứ run rẩy kể lại bí mật mà ông và bà Hiền đã chôn giấu suốt ba thập kỷ.
Năm đó, bà Hiền mang thai đôi. Nhưng gia đình quá nghèo, lại đúng thời điểm chính sách kế hoạch hóa gắt gao, ông Thứ lúc đó là một cán bộ giáo dục gương mẫu đã ép bà đi phá một cái thai vì sợ mất việc, sợ không nuôi nổi. Bà Hiền đau đớn đến cùng cực, nhưng trong một lần thực hiện thủ thuật lén lút tại một cơ sở chui, bác sĩ bảo cái thai thứ hai đã bị “hỏng” và sẽ tự tiêu biến. Họ không ngờ rằng, bào thai đó không chết hẳn, mà nó đã “ký sinh” vào chính người anh em song sinh của mình (là Nam) lúc còn trong bụng mẹ, rồi bằng một cách thần kỳ nào đó, nó trượt ra và nằm lại trong ổ bụng bà Hiền suốt mấy mươi năm dưới dạng một khối u lành tính.
Nửa năm trước, Nam và Mai bí mật đi thụ tinh nhân tạo (IVF) vì hiếm muộn. Bà Hiền vì quá thương con nên đã đi cầu cúng và vô tình nghe theo một tay thầy lang dởm, bà đã uống một loại thuốc “kích thai” lạ lùng với hy vọng có thể truyền năng lượng cho con dâu. Thứ thuốc đó thực chất là một loại hormone tăng trưởng cực mạnh.
Chính loại hormone này đã kích hoạt “đứa trẻ bị bỏ rơi” trong bụng bà Hiền. Nó bắt đầu lớn lên, cấu xé chính người mẹ đã từng từ bỏ nó. Câu nói của bà Hiền: “Nếu mẹ không làm vậy, nó sẽ chết” không phải nói về bào thai bây giờ, mà là bà đang sống lại trong ảo giác của 30 năm trước, bà đang cố gắng bảo vệ đứa con tội nghiệp mà bà tin rằng mình có thể “sinh lại” một lần nữa để chuộc lỗi.
Ca phẫu thuật kéo dài 8 tiếng. Các bác sĩ đã lấy ra một khối mô kinh dị, có cả tóc, xương và một phần chi thể chưa hoàn thiện. Bà Hiền giữ được mạng sống nhưng tử cung bị tàn phá hoàn toàn, tinh thần bà cũng không còn tỉnh táo, lúc nào cũng ôm một tấm chăn nhỏ ru hời như đang bế con.
Gia đình ông Thứ không còn phải chịu sự dị nghị về việc “già còn ham hố”, nhưng thay vào đó là một nỗi đau âm ỉ hơn nhiều. Nam nhìn khối mô được đưa đi xét nghiệm, anh nhận ra đó chính là người em trai chưa bao giờ được chào đời của mình.
Mai cầm kết quả xét nghiệm của chính mình, cô đã mang thai sau đợt IVF thành công. Một sự sống mới bắt đầu ngay khi một sự sống ký sinh kết thúc. Nhưng nụ cười của Nam và Mai nhuốm đầy nước mắt.
Làng Xuân Hòa lại lặng lẽ. Ngôi nhà của ông giáo Thứ vẫn đóng cửa im lìm. Người ta vẫn thấy một bà già tóc bạc trắng ngồi bên hiên nhà, miệng lẩm bẩm những lời âu yếm với một khoảng không vô định. Bài học về sự từ bỏ và cái giá của tội lỗi trong quá khứ đã được trả bằng một bào thai thành hình từ sự hối hận và những giọt nước mắt muộn màng.
Sự sống là một phép màu, nhưng đôi khi, nó cũng là một sự trừng phạt nghiệt ngã nhất.