×
×

Ngày trước, Hòa cũng từng là người làng, từng có ruộng, có nhà, có ước mơ giản dị. Nhưng biến cố nối tiếp biến cố, vợ mất sớm, con trai duy nhất theo người quen vào Nam rồi bặt tin.

Về Quê Ăn Tết, Anh Xe Ôm Vô Tình Cứu Cô Gái Ngất Xỉu Trên Đèo, Cả Làng S//ốc Khi Biết Sự Thật Về Cô

Chiều hai mươi tám Tết, con đường đèo quanh co chìm trong làn sương mỏng. Trời se lạnh, gió thổi hun hút, mang theo mùi khói bếp từ những mái nhà xa xa dưới chân núi. Anh Hòa dừng xe máy bên vệ đường, kéo lại chiếc khăn quàng đã sờn, khẽ thở dài.

Ba năm rồi anh mới có dịp về quê ăn Tết.

Ngày trước, Hòa cũng từng là người làng, từng có ruộng, có nhà, có ước mơ giản dị. Nhưng biến cố nối tiếp biến cố, vợ mất sớm, con trai duy nhất theo người quen vào Nam rồi bặt tin. Không còn gì níu giữ, anh lên thành phố chạy xe ôm mưu sinh. Mỗi ngày kiếm đủ tiền trọ, tiền ăn, thỉnh thoảng gửi chút ít về cho mẹ già ở quê.

Năm nay, mẹ ốm nặng. Hòa quyết định gác lại công việc, mua ít quà Tết, chạy xe xuyên đêm về làng.

Đèo này anh đã quen từ nhỏ. Nhưng chiều nay, không hiểu sao lòng anh cứ nặng trĩu.

Khi xe vừa ôm cua, ánh đèn pha bất chợt chiếu trúng một bóng người nằm bất động bên vệ đường.

Hòa giật mình, thắng gấp.

“Trời đất…”

Anh dựng xe, chạy lại. Đó là một cô gái trẻ, mặc áo khoác mỏng, tóc rối, mặt tái nhợt. Cô nằm nghiêng, hơi thở yếu ớt.

Hòa cúi xuống, đặt tay lên trán cô — lạnh ngắt.

“Cô ơi… cô có nghe tôi nói không?”

Không có phản ứng.

Anh nhìn quanh. Trời bắt đầu tối, đèo vắng tanh. Nếu bỏ đi, cô gái này có thể không qua khỏi.

Không do dự, Hòa cởi áo khoác ngoài, trùm lên người cô, rồi nhẹ nhàng bế cô lên xe.

“Cố lên, sắp về làng rồi…”

Con đường từ đèo về làng hôm đó dài hơn bao giờ hết. Hòa chạy chậm, sợ xóc. Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: phải cứu được cô gái này.

Cả làng xôn xao khi thấy Hòa chở theo một cô gái lạ ngất xỉu về nhà.

“Ơ, thằng Hòa đó hả?”
“Con gái nhà ai thế?”
“Trời ơi, Tết nhất mà sao khổ vậy…”

Mẹ Hòa hoảng hốt khi thấy con trai bế người lạ vào nhà.

“Con ơi, chuyện gì vậy?”

Hòa kể vắn tắt. Mẹ anh không hỏi thêm, chỉ bảo hàng xóm lấy nước ấm, gọi người biết sơ cứu sang giúp.

Cô gái được đặt nằm trên chiếc giường tre cũ. Một bác lớn tuổi trong làng xem mạch, bảo cô kiệt sức, đói và lạnh quá lâu.

Mẹ Hòa nấu bát cháo nóng, từng thìa đút cho cô.

Gần nửa đêm, cô gái khẽ mở mắt.

Ánh mắt hoảng hốt, lạc lõng.

“Đây là… đâu ạ?”

“Con cứ yên tâm, đây là nhà bác. Con ngất trên đèo, con trai bác đưa con về.”

Cô gái bật khóc.

Nước mắt rơi không ngừng, như trút hết uất ức.

Cô tên là Mai.

Mai nói mình không có người thân. Trước đây làm việc ở thành phố, nhưng bị lừa hết tiền, mất chỗ ở. Mấy ngày giáp Tết, cô lang thang, định về quê cũ nhưng không đủ tiền xe. Đi bộ qua đèo thì ngất đi lúc nào không hay.

Câu chuyện nghe quen thuộc, nhưng trong ánh mắt Mai có điều gì đó… không giống người nghèo khổ bình thường.

Cô nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép. Bàn tay tuy chai sần vì lạnh, nhưng móng tay được cắt tỉa gọn gàng. Khi ăn cháo, cô cúi đầu cảm ơn rất khẽ, rất chừng mực.

Hòa không để ý nhiều. Với anh, cứu được người là đủ.

“Cô cứ ở đây qua Tết,” mẹ Hòa nói, “nhà nghèo nhưng còn chỗ nằm.”

Mai òa khóc, quỳ xuống định lạy, bị Hòa vội đỡ dậy.

“Đừng làm vậy. Ai gặp cũng giúp thôi.”

Những ngày Tết trôi qua trong không khí ấm áp lạ lùng.

Mai phụ mẹ Hòa gói bánh, quét sân, nấu cơm. Cô làm mọi việc rất thành thạo, sạch sẽ, gọn gàng. Nhiều người trong làng bắt đầu để ý.

“Con bé này lạ thật.”
“Nhìn đâu giống dân lang thang.”
“Hay là giấu chuyện gì đó?”

Có người xì xào, có người nghi ngờ. Nhưng Mai vẫn im lặng, chỉ mỉm cười.

Riêng Hòa, anh thấy trong lòng có gì đó ấm lên. Lâu lắm rồi nhà anh mới có tiếng cười của người trẻ.

Đêm giao thừa, cả làng tụ tập ngoài sân đình xem bắn pháo hoa tự phát. Mai đứng cạnh Hòa, nhìn lên trời.

“Anh Hòa này…”

“Ừ?”

“Nếu một ngày anh phát hiện em không phải người như em kể… anh có giận không?”

Hòa cười hiền.

“Quan trọng gì. Em là người tốt, thế là đủ.”

Mai quay đi, nước mắt lặng lẽ rơi.

Sáng mùng ba Tết, một chiếc ô tô đen bóng bất ngờ xuất hiện đầu làng.

Cả làng chưa từng thấy chiếc xe nào sang trọng như vậy.

Xe dừng trước cổng nhà Hòa.

Ba người đàn ông mặc vest bước xuống. Người đi đầu cúi đầu rất thấp.

“Xin hỏi… đây có phải là nơi cô Mai đang ở không?”

Cả làng chết lặng.

Mai từ trong nhà bước ra. Gương mặt cô lúc này không còn vẻ rụt rè. Cô đứng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh.

“Các anh đến rồi à?”

Người đàn ông trung niên tiến lên một bước, giọng run run:

“Tiểu thư… cuối cùng chúng tôi cũng tìm được cô.”

Tiếng xì xào nổ ra như ong vỡ tổ.

“Tiểu thư?”
“Cái gì vậy?”
“Con bé đó là ai?”

Mai quay sang nhìn Hòa và mẹ anh, cúi đầu thật sâu.

“Con xin lỗi… con đã nói dối.”

Cô kể sự thật.

Mai là con gái duy nhất của một gia đình rất giàu. Sau khi mẹ mất, cô bị người thân tranh chấp tài sản, hãm hại. Cô bỏ trốn, cắt đứt liên lạc, sống ẩn danh. Chuyến đi này là để tìm lại chút bình yên trước khi đối mặt với tất cả.

Nhưng không ngờ, cô lại ngất xỉu trên đèo.

Nếu hôm đó không có Hòa…

Mai nghẹn lời, quay sang anh.

“Nếu không có anh… chắc em đã chết rét.”

Cả làng sững sờ.

Người từng bị xem là nghèo khổ nhất làng — lại là người cứu mạng một “tiểu thư”.

Người nhà Mai đặt lên bàn một chiếc hộp lớn.

“Gia đình chúng tôi xin gửi chút lễ cảm tạ.”

Hòa nhìn, lắc đầu.

“Tôi cứu người, không cứu tiền.”

Mai bước tới, nắm tay mẹ Hòa.

“Bác ơi… cho con được báo hiếu thay mẹ con.”

Mẹ Hòa rưng rưng nước mắt.

Cả làng hôm đó bàn tán không ngớt. Nhưng điều khiến họ nhớ mãi, không phải sự giàu có của Mai, mà là việc cô quay lại làng nhiều lần sau đó — không bằng xe sang, không bằng tiền bạc phô trương, mà bằng sự chân thành.

Cô giúp sửa trường, hỗ trợ người nghèo, âm thầm giúp mẹ Hòa chữa bệnh.

Còn Hòa, anh vẫn chạy xe ôm. Nhưng mỗi lần qua đèo, anh lại nhớ đến buổi chiều cuối năm ấy — khi một hành động tử tế vô tình thay đổi cuộc đời của hai con người.

Tết năm đó, cả làng hiểu ra một điều:

Giàu hay nghèo không nằm ở túi tiền.
Mà nằm ở cách người ta đối xử với nhau, trong lúc khó khăn nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News