Bố chồng còn khỏe nên ở muốn ở một mình, vợ chồng tôi ở nhà riêng cách nhà bố chỉ 3km. Nhưng dạo này ông lạ lắm, ngày nào ông cũng gọi tôi sang nấu ăn cho ông, ông nói bố mệt nên nhờ con dâu mấy hôm nhưng toàn đòi ăn ch/áo h/àu, có hôm tôi sang nhà cửa vắng tanh rồi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm..👇 Mẹ chồng tôi mấ/t sớm, bố chồng vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn nên nhất quyết ở riêng.
Ông bảo: – Bố quen rồi, có mỗi cái nhà này là chỗ gắn bó với mẹ con, đi đâu lại thấy trống trải lắm. Vợ chồng tôi sống ở nhà riêng cách đó chừng 3 cây số, cũng tiện qua lại chăm sóc. Mấy tháng gần đây, bố có vẻ l/ạ. Hầu như ngày nào ông cũng gọi: – Con sang nấu cho bố bữa cơm nhé, bố m/ệt mấy hôm nay. Tôi nghe vậy thì thương, dẫu bận rộn cũng tranh thủ ghé sang. Bố chồng vốn ít nhờ ai, nên tôi nghĩ chắc ông y/ếu thật. Nhưng l/ạ là, lần nào sang tôi cũng thấy ông vẫn nhanh nhẹn, còn kể chuyện tếu táo. Chỉ có điều… ông toàn đòi ăn ch/áo h/àu. Ban đầu tôi nghĩ người già thích ăn nhẹ, lại b/ổ, nên chẳng nghi ngờ. Hôm nào tôi định đổi món, ông cũng cười bảo: – Thôi, nấu cháo h/àu cho bố đi con, dạo này ăn cái gì khác thấy không ngon. Tôi cũng chi/ều. Nhưng hôm nay thì khác. Chiều đó, tôi sang nhà như thường lệ, cửa cổng khép hờ.
Gọi mãi không thấy ông trả lời. Tôi đoán ông đi loanh quanh đâu đó nên tự vào bếp. Đang vo gạo, bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Tôi định bước ra xem thì nghe tiếng y/ế/u ớ/t vang lên: – Con… ơi… Giọng khàn đục, run rẩy khiến t/im tôi thắt lại. Tôi l/ao thẳng vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi s/ợ ch/ế/t đi/ế/n/g..
Tôi l/ao thẳng vào, tim đập loạn, nhưng không phải cảnh tượng kinh hoàng nào như tôi tưởng.
Bố chồng nằm gục bên cửa phòng tắm, người run lẩy bẩy, mặt tái xanh. Tôi hốt hoảng chạy đến đỡ ông dậy thì phát hiện ông bị t/ụt h/uyế/t á/p, hơi thở yếu đến mức gần như đứt quãng.
Tôi run rẩy vừa lay vừa gọi:
– Bố ơi! Bố tỉnh lại đi!
Vội vàng gọi cấp cứu, tôi theo xe vào viện mà nước mắt cứ trào ra không kìm được.
Bác sĩ nói nếu chậm thêm vài phút nữa thì có lẽ… không cứu được.
Hai tháng nằm viện, tôi và chồng thay nhau túc trực.
Ông vẫn tỉnh táo, chỉ yếu nhiều. Có hôm ông nhìn tôi, mắt đỏ hoe:
– Bố làm phiền hai con quá… tưởng mình còn khỏe, ai ngờ…
Tôi nắm tay ông, nghẹn ngào:
– Bố đừng nói thế, có gì đâu mà phiền. Từ giờ bố về ở với vợ chồng con nhé, nhà con có phòng riêng cho bố rồi.
Ngày ông được xuất viện, trời đổ nắng nhẹ.
Chồng tôi đỡ bố ra xe, tôi cẩn thận xếp túi đồ, trong lòng thấy ấm lạ.
Ba người ngồi chung trong xe, gió thổi qua cửa kính mang theo mùi nắng và mùi cháo h/àu mà tôi nấu sẵn ở nhà.
Ông mỉm cười, giọng yếu nhưng vẫn pha chút hóm hỉnh:
– Lần này về, bố ăn món gì cũng được, miễn là… có các con bên cạnh.
Tôi nhìn ông, nhìn chồng – bỗng thấy mọi chuyện dù có lạ lùng, vất vả đến đâu, cuối cùng chỉ cần gia đình còn bên nhau là đủ rồi.
CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI