Bố chồng có lương hưu 10 triệu 1 tháng, đang sống yên ổn bên con và những đứa cháu kháu khỉnh. Dạo này ông lạ lắm, cứ đi chơi tối 10h mới về ăn diện nước hoa các kiểu rồi đòi vào viện dưỡng lão sống….![]()
Bố chồng tôi năm nay ngoài 70, nghỉ hưu đã mấy năm. Hằng tháng ông đều đều nhận lương hưu 10 triệu, không nhiều nhưng cũng đủ cho ông sống thoải mái, lại chẳng phải lo toan gì. Ở cùng vợ chồng tôi và hai đứa cháu nội kháu khỉnh, ông lúc nào cũng vui vẻ, sáng ra dắt cháu đi học, chiều lại tưới mấy chậu lan ở ban công. Cuộc sống yên bình tưởng chừng chẳng còn gì có thể làm ông thay đổi.
Ấy vậy mà dạo này ông lạ lắm.
Tự nhiên ăn diện hơn hẳn — tóc chải vuốt bóng mượt, quần áo ủi phẳng phiu, đi ra ngoài còn xịt cả nước hoa. Cứ tầm chiều là ông bảo “bố đi gặp mấy ông bạn” rồi đến tận 10 giờ tối mới về. Lạ là ông vui vẻ lắm, cười nói một mình, thỉnh thoảng còn huýt sáo. Tôi có hỏi đùa:
– Bố đi hẹn hò à mà thơm phức thế kia?
Ông chỉ cười hề hề:
– Già rồi còn hẹn hò gì, toàn đi chơi cờ tướng với mấy ông thôi!
Nhưng một hôm, trong bữa cơm, ông bất ngờ nói:
– Bố định vào viện dưỡng lão sống.
Cả tôi với chồng sững người.
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
– Bố nói gì ạ? Bố đang sống vui vẻ với con cháu cơ mà, sao lại muốn vào đó?
Ông điềm nhiên đáp:
– Trong đó bạn bè cùng tuổi nhiều, bố cũng muốn có không gian riêng, không làm phiền ai.
Tôi khuyên hết lời:
– Bố ở nhà còn có con có cháu, những người vào đó là vì họ không có gia đình, chứ bố có tụi con mà!
Nhưng ông nhất quyết không nghe. Chỉ nói gọn một câu:
– Tôi có tiền của tôi, anh chị cấm được tôi chắc?
Thế là ông dọn đồ đi thật.
Ngày ông kéo vali ra khỏi cổng, thằng cu Tít chạy theo níu tay ông khóc nức nở, mà ông cũng quay đi lau nước mắt.
Ba ngày sau, linh cảm có gì không ổn, vợ chồng tôi thuê người quen làm trong viện dưỡng lão để ý giúp. Chiều hôm ấy, người đó gọi đến, giọng hạ thấp:
– Hai người biết không… bố anh chị không vào đó để nghỉ ngơi đâu.
– Nghĩa là sao?….
– Nghĩa là… ông ấy vào đó để gặp một người. Một bà cụ sống trong viện đã lâu, hơn ông vài tuổi. Hai người thân thiết lắm, ngày nào cũng ngồi cùng nhau ngoài vườn, uống trà, nói chuyện, rồi cùng tập dưỡng sinh. Người trong viện ai cũng tưởng là hai vợ chồng.
Nghe đến đó, tôi và chồng nhìn nhau sững sờ.
Tôi không tin nổi. Bố chồng tôi – người đàn ông nghiêm nghị, cả đời chỉ quanh quẩn với gia đình, lại có thể… “hẹn hò tuổi xế chiều”?
Tối hôm ấy, tôi và chồng tìm đến viện dưỡng lão. Ông đang ngồi ở ghế đá, mặc chiếc sơ mi mới tinh, bên cạnh là một bà cụ tóc bạc trắng, dáng người nhỏ nhắn, đang cười với ông rất hiền. Trông ông lúc ấy… trẻ ra ít nhất mười tuổi.
Chồng tôi gọi khẽ:
– Bố!
Ông giật mình quay lại. Ánh mắt thoáng chút bối rối rồi nhanh chóng trở nên bình thản.
– Hai đứa đến làm gì thế? Bố nói rồi mà, bố muốn sống ở đây.
Tôi cố mỉm cười, nhưng cổ họng nghẹn lại:
– Bọn con chỉ lo cho bố thôi. Thấy bố đi tối ngày, lại xịt nước hoa, ai mà không lo.
Ông cười, đưa tay gãi đầu:
– Ờ thì… bố quen với bà Lan – bà ấy từng dạy văn, chồng mất sớm, con cái ở nước ngoài. Cả hai nói chuyện hợp lắm. Ở cái tuổi này rồi, có người để cùng uống trà, cùng trò chuyện, thế là vui lắm rồi con ạ.
Chồng tôi thở dài:
– Bố à, bọn con không phản đối. Chỉ sợ người ta lợi dụng bố thôi.
Nghe vậy, bà cụ bên cạnh khẽ cười, nhìn chúng tôi hiền hậu:
– Tôi hiểu các con lo. Nhưng ông nhà có lòng tốt, lại nghiêm túc lắm. Còn tôi… chẳng cần gì ngoài người để cùng chia sẻ tuổi già thôi. Các con yên tâm.
Lúc đó, tôi mới thấy mắt bố mình đỏ hoe. Ông quay sang nói nhỏ:
– Cả đời bố chỉ sống vì gia đình, vì công việc. Giờ già rồi, bố chỉ muốn có người hiểu mình, nói vài câu cho đỡ cô đơn.
Tôi lặng người. Câu nói ấy khiến tim tôi chùng xuống. Hóa ra, những thay đổi của ông – nước hoa, áo mới, những buổi tối “đi chơi với bạn” – đều chỉ là để làm mình bớt già nua trước người phụ nữ ấy.
Sau hôm đó, chúng tôi không cản ông nữa. Mỗi cuối tuần, cả nhà lại ghé viện thăm, mang theo bánh kẹo cho cả hai người. Bố vui lắm, vừa nói vừa cười, thằng cu Tít còn gọi bà Lan là “bà hai” – nghe vừa buồn cười, vừa thương.
Một buổi chiều, khi chồng tôi tiễn ông về phòng, bố nắm tay con trai, cười hiền:
– Già rồi mới hiểu, con à. Người ta không sợ chết, chỉ sợ cô đơn thôi.
Câu nói ấy, chúng tôi nhớ mãi.
Và từ đó, mỗi lần nghe mùi nước hoa nhẹ phảng phất trong nhà, tôi chỉ mỉm cười.
Vì tôi biết, đó là mùi của hạnh phúc tuổi già, thứ hạnh phúc mà ông đã phải chờ cả nửa đời người mới dám cho phép mình có được.