Ngày bố đi nước ngoài, An mới 9 tuổi. Bố dặn:
“Con ở nhà ngoan, nghe lời dì, bố sẽ gửi tiền về lo cho con đầy đủ.”
Tháng nào bố cũng gửi 15 triệu, đều đặn như kim đồng hồ. Ông tin chắc con trai được ăn học, được chăm sóc tử tế.
Nhưng thực tế, mỗi bữa cơm của An chỉ có vài cọng rau luộc với bát nước mắm loãng. Có hôm đói quá, An lén ăn cơm nguội trong nồi, bụng quặn thắt nhưng vẫn phải im lặng. Áo quần rách rưới, đi học bị bạn bè trêu chọc, An chỉ biết cắn răng chịu.
Một đêm mưa, An không ngủ được, khát nước đi ra phòng khách thì nghe thấy tiếng dì ghẻ nói qua điện thoại, giọng ngọt ngào:
“Anh yên tâm, tháng nào ông ấy cũng gửi về 15 triệu. Em lấy hết, lo cho anh chứ con bé kia thì cho ăn gì chẳng được. Nó có kêu thì em dọa, nó chẳng dám hé răng đâu.”
Rồi tiếng cười khả ố vang lên, chát chúa trong đêm tối. Trái tim An như bị xé toạc. Những năm tháng chịu đói chịu khổ bỗng có câu trả lời: tiền của bố không hề mất đi, mà đã bị dì đem đi nuôi nhân tình.
Ngày bố về nước sau mấy năm trời bươn chải, ông ôm chầm lấy con, vui mừng khôn xiết. Nhưng khi nhìn thân hình gầy gò đôi mắt hốc hác của An, ông sững sờ:
“Con tôi… sao con khổ thế này? Tiền bố gửi đâu hết rồi?”
An òa khóc, gào lên trong uất nghẹn:
“Bố ơi, tháng nào bố cũng gửi 15 triệu… nhưng con chỉ được ăn cơm với nước mắm. Tiền đó… dì để đi bao nuôi nhân tình hết rồi!”
Căn phòng lặng đi như chết. Bố chết lặng, rồi quay phắt sang vợ mới, đôi mắt đỏ ngầu, giọng gầm lên:
“Có đúng không? Nói đi!”
Dì ghẻ tái mét, lắp bắp chối:
“Không… không phải thế…”
Nhưng ánh mắt trong veo, giọng nức nở của An đã nói lên tất cả. Những cú điện thoại đêm mưa, những đồng tiền mồ hôi nước mắt bị đem đi phản bội… tất cả ùa về khiến ông run lên vì giận dữ.
Ông gằn từng chữ:
“Ngày mai, chúng ta ra tòa. Anh không thể tha thứ cho một kẻ vừa hành hạ con anh, vừa phản bội sau lưng anh.”
An ngồi sụp xuống nền nhà, nước mắt lã chã, vừa đau đớn vừa nhẹ nhõm. Cuối cùng, nỗi oan ức bao năm cũng đã được nói ra, và công lý sẽ đứng về phía hai bố con.
Ngày ra tòa, căn phòng chật kín. Bố ngồi bên An, khuôn mặt u tối, đôi mắt đỏ ngầu. Dì ghẻ mặc bộ váy sang trọng, trang điểm đậm, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng bàn tay run rẩy không ngừng.
Thẩm phán hỏi:
“Ông khởi kiện ly hôn với lý do gì?”
Bố đứng dậy, giọng rắn như thép:
“Bị đơn đã chiếm đoạt toàn bộ số tiền tôi gửi về cho con ăn học. Thay vì chăm lo, cô ta cho con tôi ăn cơm chan nước mắm, quần áo rách rưới. Tệ hại hơn, cô ta đã dùng tiền ấy để bao nuôi nhân tình.”
Cả phòng xử xôn xao. Dì ghẻ lập tức phản pháo:
“Anh bịa đặt! Tôi đã lo cho thằng bé như con ruột. Còn nhân tình gì chứ?”
Ngay khi đó, bố đưa ra bằng chứng: bản sao kê chuyển tiền, những tấm ảnh chụp dì ghẻ đi cùng một người đàn ông khác trong nhà nghỉ, và đoạn ghi âm giọng dì gọi điện trong đêm mà An đã vô tình thu lại.
Âm thanh vang lên rành rọt:
“…tháng nào ông ấy cũng gửi 15 triệu. Em lấy hết lo cho anh. Con bé thì ăn gì chẳng được…”
Cả hội trường chết lặng. Dì ghẻ mặt cắt không còn giọt máu, quay sang chối cãi:
“Không… không phải giọng tôi…”
Nhưng nhân tình của bà – một gã đàn ông từng được chu cấp bằng chính số tiền ấy – bị tòa triệu tập. Hắn lạnh lùng khai:
“Đúng là cô ta đã đưa tôi tiền nhiều tháng. Tôi còn giữ cả tin nhắn chuyển khoản. Tôi không muốn dính líu nữa.”
Một tiếng “rầm” vang lên, dì ghẻ ngã quỵ xuống, mặt tái dại. Bố nhìn thẳng vào bà, đôi mắt chan đầy căm phẫn:
“Em không chỉ phản bội anh, em còn hủy hoại tuổi thơ của con anh. Thứ tha sao nổi!”
Thẩm phán gõ búa, tuyên án:
“Chấp thuận đơn ly hôn. Quyền nuôi dưỡng và toàn bộ tài sản sẽ thuộc về nguyên đơn. Bị đơn phải hoàn trả khoản tiền đã chiếm đoạt.”
Tiếng búa dứt khoát như kết liễu tất cả.
Dì ghẻ gào khóc, tìm cách níu kéo nhưng chẳng ai còn để ý. Người thân, hàng xóm khi xưa từng khen bà khéo léo nay nhìn bà bằng ánh mắt khinh bỉ.
Ra khỏi tòa, bố ôm chặt An, thì thầm:
“Con gái, từ nay bố sẽ không để ai làm con khổ nữa.”
An nghẹn ngào, ôm chặt lấy bố, cảm giác như lần đầu sau bao năm mới được che chở thật sự. Còn dì ghẻ, cùng nhân tình, biến mất khỏi đời họ, mang theo vết nhơ không bao giờ gột rửa.