×
×

Bố vợ từ quê lên chăm cháu, lúc về tôi đưa cho ông 500 nghìn đi xe nhưng bị vợ gi/ậ/t lại rồi ch/ửi cho 1 trận

Bố vợ tôi từ quê lên Hà Nội chăm cháu cả tháng trời, vất vả đủ đường. Sáng ông dậy sớm nấu cháo, tối lại ru thằng bé ngủ để vợ chồng tôi đi làm, đi học thêm. Đến ngày ông về, tôi đưa ông ra bến xe. Thấy ông chỉ mặc chiếc áo cũ bạc màu, tay xách túi vải nặng trĩu toàn quà quê, lòng tôi chợt xót xa.

Trước khi ông lên xe, tôi lén nhét vào tay ông 500 nghìn:
– Bố cầm lấy đi đường, coi như tiền con biếu bố.

Ông lắc đầu quầy quậy, mắt đỏ hoe:
– Thôi, con ạ, bố lên đây là để giúp các con, nào có cần gì đâu…

Tôi phải gạt đi:
– Bố không cầm con giận đó.

Ông ngập ngừng rồi cuối cùng cũng gấp tờ tiền nhét vào túi áo trong. Tôi thở phào, cảm thấy làm tròn bổn phận con rể.

Nhưng ngay lúc đó, vợ tôi từ đâu lao đến, gương mặt hằm hằm:
– Bố, bố đưa lại cho con! – Cô ấy giật phắt số tiền trong tay ông, không để ông kịp nói lời nào.

Tôi sững người:
– Em làm gì vậy? Đó là tiền anh đưa cho bố đi đường!

Cô ấy lạnh lùng:
– Nhà mình còn nợ nần, lấy đâu ra mà vung tiền? Bố không cần, em giữ!

Ông ngồi trên xe, mắt cụp xuống, bàn tay run run vì ngượng ngập. Người xung quanh nhìn sang, tôi thấy sống mũi mình cay xè. Tờ 500 nghìn nằm trong tay vợ tôi, nhưng thứ bị rút cạn lúc đó là cả lòng tự trọng của bố vợ và niềm xót xa trong tôi.

Xe nổ máy, ông lẳng lặng quay mặt đi. Tôi chỉ kịp thấy khóe mắt ông ươn ướt.

Tôi quay sang nhìn vợ, lòng nghẹn lại: Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra có những vết thương không bao giờ lành, chỉ vì một tờ tiền…

e vừa lăn bánh, bầu không khí nặng nề bao trùm. Tôi quay sang vợ, giọng không kìm được:

– Em cư xử như thế có nghĩ cho bố không? Ông lên đây chăm cháu cả tháng trời, nhọc nhằn từng bữa cơm, vậy mà em lại…

Vợ tôi bật lại, mắt long lên:
– Anh thì biết gì! Ông ấy không phải bố ruột của tôi. Từ bé tôi đã phải sống với sự lạnh nhạt của ông, có bao giờ ông thực sự coi tôi là con đâu. Lần này lên trông cháu, chẳng qua mẹ tôi nhờ, ông miễn cưỡng mới đi. Anh tưởng ông tốt lắm sao?

Tôi sững người, chưa bao giờ nghe cô ấy nói thẳng thế.
– Nhưng… dẫu sao ông cũng đã vất vả thật. Anh thấy rõ mà.

Vợ cười nhạt:
– Anh thì lúc nào cũng bênh người ngoài. Anh có biết hồi nhỏ, mỗi lần mẹ tôi đi chợ về muộn là ông ấy bắt tôi làm hết việc, còn đánh đập không? Ông chưa từng cho tôi đồng nào ăn học. Vậy mà giờ anh lại dúi tiền cho ông, trong khi vợ chồng mình còn nợ ngân hàng đầy ra?

Tôi nghẹn lời. Thì ra sau tấm màn im lặng của vợ, bao năm qua vẫn còn nguyên vết sẹo tuổi thơ. Còn tôi, chỉ thấy hình ảnh một ông già lam lũ, tóc bạc phơ, nên thương cảm mà quên mất góc khuất trong lòng vợ.

Đêm đó, khi về đến nhà, tôi vẫn nhớ ánh mắt rụt rè của ông lúc bị giật lại tờ tiền. Nó giống như ánh mắt của một người muốn bù đắp nhưng chưa bao giờ được tha thứ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News