×
×

Cháu ông Men đi đồng bắt được 8 con lươn nhưng vì hôm đó nhà đang nhiều thức ăn nên ông bảo cháu thả xuống giếng cho nó lớn, sau thì bắt lên ăn sau nhưng rồi t/a/i h/ọa đến từ những con lươn này

Buổi chiều hôm ấy, cánh đồng quê vẫn bình yên như bao ngày khác. Gió đưa mùi lúa non thoang thoảng, tiếng cuốc kêu đâu đó giữa khoảng trời rộng khiến thằng Tí—đứa cháu đích tôn của ông Men—cảm thấy hứng thú lạ thường. Nhà thằng Tí làm ruộng quanh năm, đối với nó, đồng ruộng là sân chơi thân thuộc hơn bất kỳ nơi nào khác. Mỗi khi được theo ông ra đồng, nó như được bước vào một thế giới đầy bí mật mà chỉ người quê mới hiểu.

Hôm đó, nước trong mương rút xuống thấp để phục vụ việc dẫn nước cho ruộng, để lộ ra những vũng nước đọng nhỏ nơi mà lươn, chạch hay những con cá nhỏ thường hay mắc lại. Mắt thằng Tí sáng rực khi nhìn thấy trong một hốc đất có thứ gì đó đang ngoe nguẩy.

“Ông ơi! Lươn! Lươn nhiều lắm ông ơi!” – Nó la lên như vớ được vàng.

Ông Men chống cuốc bước lại, thấy trong hốc đất quả đúng có lươn. Không chỉ một hai con, mà cả đàn, có lẽ tám con tất cả, con nào cũng vàng óng, tròn trịa, nhìn thích mắt.

“Bắt đi con! Hôm nay trúng mánh rồi!” – Ông cười, râu bạc rung rung theo câu nói.

Hai ông cháu hí hửng như vừa thu hoạch được cả mùa vụ. Họ bắt từng con lươn bỏ vào cái giỏ tre, những con lươn trơn tuột, quẫy mạnh khiến việc bắt trở nên khó khăn nhưng đầy phấn khích. Đến khi mang giỏ lươn về nhà, thằng Tí thở hổn hển mà vẫn cười rõ tươi.

Bà Men hôm nay nấu cả nồi thịt kho to, bảo là để đãi mấy đứa con trên phố về thăm. Thức ăn nhiều quá, nên khi thằng Tí mang giỏ lươn vào nhà, bà chỉ phẩy tay:

“Thôi, nhà nhiều đồ ăn rồi. Mai kia ăn cũng được. Để nó sống đã.”

Thằng Tí quay sang ông Men như chờ quyết định.

Ông Men cầm giỏ lươn, nghĩ ngợi một lát rồi nói:

“Thôi, mang ra giếng thả xuống. Lươn sống dưới nước mát, dưới đó nhiều rêu cỏ, sống tốt. Mấy bữa nữa múc lên rồi ăn cũng được.”

Chẳng ai trong nhà thấy có gì kỳ lạ. Người quê vẫn thường thả lươn, cá vào lu, vào vại hay thậm chí xuống ao, xuống giếng để nuôi tạm.

Chỉ có điều… cái giếng nhà ông Men vốn đã tồn tại hơn bốn đời trong gia đình, sâu, cũ và tối hun hút. Người trong nhà ít ai nhìn xuống đáy, vì chỉ cần đứng trên miệng giếng thôi đã thấy rùng mình bởi làn nước đen thẫm không bao giờ thấy đáy.

Nhưng hôm ấy, ông Men và thằng Tí vẫn ung dung thả tám con lươn xuống, không hề biết rằng họ vừa gieo một hạt giống bất an vào cuộc sống yên bình của mình.


CHƯƠNG 1 – NHỮNG DẤU HIỆU LẠ

Từ ngày thả lươn xuống giếng, ông Men vẫn ngày hai lần ra múc nước giếng như thường lệ. Ông ngó xuống, thấy nước vẫn trong vắt, mặt nước phẳng lặng như mọi khi.

“Lươn sống dưới đó chắc ngon lắm đây.” – Ông còn nói đùa với bà Men như vậy.

Ban đầu, mọi thứ đều bình thường. Thằng Tí thỉnh thoảng nghịch ngợm soi đèn xuống giếng xem lươn bơi lội. Nó thích thú khi nhìn thấy những bóng đen mảnh trườn dưới làn nước trong.

Nhưng đến ngày thứ bảy, điều lạ đầu tiên xảy ra.

Sáng hôm đó, khi kéo gàu nước lên, ông Men phát hiện một con lươn chết nổi lên mặt nước. Con lươn vàng óng lúc còn sống giờ nhợt nhạt, mềm oặt, mất hết sự linh hoạt vốn có.

Ông Men nhíu mày.

“Lươn sao mà chết?” – Ông lẩm bẩm.

Ông vớt nó lên, mang ra sau vườn chôn, không nghĩ ngợi nhiều. Ông cho rằng có lẽ con lươn ấy yếu từ đầu, hoặc bị ngộp nước. Dù thực ra, lươn chết ngộp trong giếng là chuyện kỳ cục.

Ngày hôm sau, khi ông kéo gàu nước lên, lại thêm một con nữa chết. Rồi hôm sau nữa, lại thêm một. Ba ngày liên tiếp, ba con lươn chết. Mỗi con chết đều không có dấu hiệu bị thương, không trầy xước, không có tác động ngoại lực—chỉ đơn giản là chết.

Từ tám con, giờ chỉ còn năm.

Thằng Tí bắt đầu sợ.

“Nó chết vì cái gì hả ông? Giếng nhà mình có vấn đề gì không?”

Ông Men lắc đầu:

“Nước giếng vẫn trong, dùng bao nhiêu năm nay rồi có sao đâu.”

Nhưng câu trả lời của ông không làm chính ông an tâm.

Tối đó, ông mất ngủ. Hình ảnh những con lươn chết nổi ám ảnh ông không rõ lý do. Trong bóng tối, ông còn nghe văng vẳng tiếng động lạ từ hướng giếng—tiếng như ai đó đang khuấy nước nhẹ nhàng.

Không lẽ… do gió?

Ông tự trấn an mình như thế. Nhưng kể từ tối ấy, mỗi lần đi ngang giếng, ông đều cảm thấy một luồng hơi lạnh kỳ lạ bốc lên—không phải hơi nước, mà là cái lạnh buốt sống lưng.


CHƯƠNG 2 – GIẾNG NƯỚC THAY ĐỔI

Những ngày tiếp theo trở nên nặng nề. Mỗi sáng là một nỗi lo lắng mới.

Con lươn thứ tư chết vào ngày kế tiếp.

Con thứ năm chết vào ngày thứ sáu.

Con thứ sáu chết vào ngày thứ bảy.

Con thứ bảy chết vào ngày thứ tám.

Và rồi con lươn cuối cùng—con lớn nhất, khỏe nhất, dai nhất—chết vào đúng ngày thứ chín kể từ khi con đầu tiên chết.

Tổng cộng: tám con, chết hết.

Không sai lệch một ngày.

Không sai lệch thứ tự.

Cứ mỗi ngày, đúng sáng sớm, khi ông Men kéo gàu lên, ông lại thấy một xác lươn chết nổi.

Đều đặn như có người dưới giếng đếm từng ngày.

Ông Men bắt đầu sợ thật sự.

Cả đời ông nuôi cá, nuôi lươn, nuôi cả bò lợn… chưa bao giờ thấy cái chết nào “đúng giờ” đến vậy. Tám sinh mạng, tám ngày.

“Ông ơi… hay giếng nhà mình có ma?” – Thằng Tí run run hỏi, giọng lí nhí.

Ông Men hơi gắt: “Vớ vẩn! Không có chuyện đó!”

Nhưng chính ông—khi một mình—cũng đặt ra câu hỏi ấy.


CHƯƠNG 3 – BUỔI SÁNG ĐỊNH MỆNH

Một buổi sáng cách cái chết con lươn cuối cùng độ vài hôm, ông Men ra giếng múc nước như mọi ngày. Trời vẫn còn mờ sương, gà mới gáy canh tư, bầu không khí lạnh và tĩnh khiến tiếng gàu nước va vào thành giếng vang lên rợn người.

Ông thả gàu xuống.

Tiếng nước “ụp” vang lên quen thuộc.

Ông kéo dây.

Nhưng kỳ lạ thay—gàu nước nặng bất thường. Nặng đến mức dây căng ra như có vật gì đó ghì từ dưới.

“Gì lạ vậy?” – Ông nhíu mày, dùng hết sức kéo.

Nhưng gàu không nhích nổi.

Như có ai đó muốn giữ nó dưới đáy.

Ông Men toát mồ hôi, gân tay nổi lên, ông kéo mạnh thêm lần nữa nhưng thứ gì đó bên dưới không chịu thua. Giây phút ấy, ông cảm thấy rõ ràng: không phải do gàu mắc vào đá, cũng không phải bị vật gì vô tri cản trở—thứ dưới đó… đang kéo lại.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, ông run tay.

Cuối cùng, vì mệt, ông buông dây ra.

“Ssoạch!”

Sợi dây tuột khỏi tay ông, mất hút xuống giếng. Gàu rơi xuống kèm theo tiếng động nặng nề như thứ gì đó… đớp lấy.

Ông Men mặt tái mét.

Ông quay người chạy vào nhà:

“Tí! Tí! Gọi chú Lâm hàng xóm sang giúp ông!”

Tiếng ông đầy hoảng loạn khiến cả nhà thức giấc.


CHƯƠNG 4 – VẬT LẠ DƯỚI GIẾNG

Chú Lâm—hàng xóm thân cận—vội chạy sang cùng hai người nữa, mỗi người cầm theo một cây sào và đèn pin.

Ba người đàn ông lực lưỡng đứng quanh miệng giếng, ai cũng cảm thấy không khí có gì đó bất thường.

Họ buộc thêm một sợi dây thừng to, thả xuống để dò. Đến khi đầu dây chạm đến đáy, họ bắt đầu kéo.

Lần này, cả ba cùng kéo, dây căng ra đến mức tưởng chừng sắp đứt.

“Trời đất… sao nặng dữ vậy?” – Chú Lâm thở hổn hển.

“Hình như dưới đó có… có cái gì bám vào.” – Một người khác nói, giọng lạc đi.

Họ kéo mãi, kéo mãi.

Dây thừng như bị thứ gì đó không muốn rời.

Mất gần nửa giờ, thứ dưới giếng mới chịu nhích lên.

Tiếng nước bị xé ra nghe rợn người, giống như có sinh vật lớn đang bị lôi khỏi nơi trú ngụ của nó.

Cuối cùng, gàu nước cũ của ông Men cũng được kéo lên khỏi miệng giếng.

Nhưng điều khiến cả ba người kinh hãi không phải là cái gàu…

Mà là thứ nằm bên trong.

Ba con lươn.

Nhưng không phải những con lươn bé như khi thả xuống.

Chúng lớn gấp ba, gấp bốn lần bình thường, trườn trong gàu như những con trăn nhỏ. Da chúng đen bóng, đôi mắt đỏ ghê gớm như chưa từng thấy ánh sáng.

Thằng Tí thét lên rồi ngã ngồi xuống đất.

Chú Lâm lùi lại:

“Trời đất… cái gì thế này?!”

Ông Men đứng chết lặng.

Ông hiểu rõ 8 con lươn đã chết hết.

Vậy 3 con khổng lồ này từ đâu ra?

Hay…

Chúng chính là 3 con cuối cùng?

Không thể nào, vì con cuối cùng ông vớt lên còn nhỏ xíu. Đây là chuyện bất khả.

Nhưng nhìn những con lươn đang trườn trong gàu, cựa quậy điên cuồng như muốn phóng ra ngoài, ông rùng mình đến tận xương tủy.

“Thả xuống! Thả ngay xuống!” – Ông hét lên.

Giọng ông không còn là giọng của một người đàn ông từng trải nữa mà là giọng của kẻ hoảng sợ tột độ.


CHƯƠNG 5 – TRẢ VỀ ĐỒNG

Không ai dám để ba con lươn ấy lại trong nhà. Chúng quá lớn, quá bất thường, và kỳ dị đến mức không thể giải thích bằng lý trí.

Ông Men ra lệnh:

“Tí, mang cái bao. Chúng ta đem thả ra đồng ngay. Không giữ chúng trong giếng một giây nào nữa.”

Thằng Tí run lẩy bẩy nhưng vẫn làm theo. Ba người đàn ông còn lại giúp ông bỏ ba con lươn vào bao tải, miệng buộc chặt. Bao nặng đến mức hai người mới khiêng nổi.

Cả nhóm đem chúng ra sát con mương lớn ở cánh đồng nơi thằng Tí đã bắt 8 con lươn hôm trước.

“Thả đi.” – Ông nói, mắt không dám nhìn thẳng vào cái bao.

Khi cái bao mở ra, ba con lươn trườn ra ngoài với tốc độ đáng sợ, lướt đi như một luồng đen xuyên qua lớp nước rồi biến mất vào đám bùn non.

Không một ai nói gì lúc trở về.

Trên đường đi, ông Men chỉ thở ra một câu:

“Từ nay… không được thả bất cứ thứ gì xuống giếng nữa. Nhớ chưa?”

Giọng ông khàn đặc, mệt mỏi, nhưng mang theo nỗi sợ ngấm vào tận xương.


EPILOGUE – BÍ ẨN ĐỂ NGỎ

Từ ngày đó, nước giếng nhà ông Men vẫn dùng bình thường. Không còn tiếng động lạ, không còn hơi lạnh kỳ dị.

Nhưng có điều, mỗi lần múc nước, ông Men luôn cảm thấy như có ai đang dõi theo mình từ dưới sâu—một nơi tối đen mà ánh sáng không bao giờ chạm tới.

Thằng Tí từ đó sợ đến mức không dám đến gần giếng, dù chỉ là vài bước.

Còn cánh đồng nơi thả lươn? Người ta kể đôi lúc thấy những con lươn đen to như cánh tay người lớn trườn qua bờ mương lúc hoàng hôn. Nhưng chưa ai bắt được, cũng chưa ai dám thử.

Câu chuyện ấy trở thành điều kiêng kỵ trong gia đình ông Men.

Và cái giếng cổ vẫn đứng đó—im lìm, sâu hun hút, như đang che giấu điều gì đó mà chẳng ai dám tìm hiểu thêm lần nữa.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News