Tôi bức xúc đến mức không thể chịu nổi nữa. Nhà tôi có bốn miệng ăn: bố mẹ già, anh trai và chị dâu. Chị dâu không đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà nấu cơm. Mỗi tháng anh trai tôi đều đưa 7 triệu để chị đi chợ. Thế nhưng chẳng hiểu sao hết tháng, anh lại phải bù thêm, tổng cộng gần 15 triệu tiền ăn uống.
Một buổi tối, trong lúc chị dâu đi chợ về, tôi để ý thấy túi rau củ toàn đồ gói đôi, gói ba. Tôi hỏi:
“Chị mua nhiều thế, nhà mình ăn sao hết?”
Chị dâu cười lấp lửng:
“Thì… nhà có người già, ăn nhiều rau cho mát ruột ấy mà.”
Nhưng chỉ mấy hôm sau, tôi tình cờ bắt gặp chị dâu xách cả túi thịt cá, gà vịt sang tận nhà chị gái ruột. Tôi chết lặng. Hóa ra bao lâu nay chị âm thầm dùng tiền chợ của anh trai tôi để nuôi cả nhà chị gái.
Tối hôm đó, tôi không nhịn được nữa. Trước mặt anh trai và bố mẹ, tôi nói thẳng:
“Anh có biết mỗi tháng chị ấy tiêu hết 15 triệu tiền chợ không? Không phải chỉ lo cho nhà mình đâu, mà còn nuôi thêm cả nhà chị gái chị ấy!”
Anh trai tôi trừng mắt:
“Em đừng ăn nói hồ đồ. Chuyện chi tiêu trong nhà anh biết hết!”
Tôi cười nhạt, rút điện thoại đưa ra bức ảnh chị dâu xách đồ sang nhà chị gái:
“Thế cái này là gì?”
Không khí lập tức nặng nề. Mẹ tôi sững sờ, còn anh trai thì chết lặng, quay sang nhìn vợ. Chị dâu tái mặt, ấp úng:
“Em… em chỉ thương chị gái. Chồng chị ấy thất nghiệp, con cái còn nhỏ. Em lấy một ít đồ ăn, có đáng bao nhiêu đâu…”
Tôi gằn giọng:
“Một ít mà thành 15 triệu mỗi tháng? Thế hóa ra anh tôi nai lưng đi làm, nuôi luôn cả nhà chị gái chị à?”
Cả phòng im phăng phắc. Anh trai tôi mặt đỏ bừng, đập tay xuống bàn cái “rầm”:
“Cô quá đáng lắm rồi! Từ mai, tiền chợ tôi sẽ cắt một nửa. Nếu cô còn dám đem sang cho nhà chị gái, thì đừng trách tôi!”
Chị dâu bật khóc, gào lên:
“Anh nói thế mà nghe được à? Em bỏ công ngày hai bữa cơm, chăm sóc bố mẹ già, vậy mà anh nỡ lòng nào so đo mấy đồng bạc?!”
Bố tôi lúc này mới đập gậy xuống đất, giọng lạnh lẽo:
“Chúng tao già rồi nhưng không mù. Nếu mày coi nhà này là chỗ kiếm tiền cho họ hàng mày, thì mày dọn đi, đừng đứng đây giả nhân nghĩa nữa!”
Chị dâu sững sờ, cả người run rẩy. Anh trai cúi đầu, còn tôi thì chỉ thấy một sự thật phơi bày đến nghẹn thở…
Tin chị dâu dùng tiền chợ của nhà tôi để nuôi bên ngoại chẳng mấy chốc lan ra cả họ. Hôm sau, chính chị gái ruột của chị dâu kéo chồng và hai đứa con nhỏ sang nhà tôi.
Vừa bước vào, chị ta đã chỉ thẳng mặt tôi, giọng the thé:
“Cô ăn nói vừa thôi! Em gái tôi thương chị, thỉnh thoảng mang ít đồ ăn qua, có đáng gì đâu mà cô bêu riếu khắp nơi làm nhục cả nhà tôi?”
Tôi bật cười chua chát:
“Ít đồ ăn à? Chị thử cộng xem, tháng vừa rồi hết 15 triệu tiền chợ. Đó là ít sao?”
Anh trai tôi cũng lạnh giọng:
“Đúng đấy, chị tưởng tôi không biết tính toán à? Tôi nai lưng đi làm, nuôi cả hai nhà à?”
Người chồng của chị gái dâu vốn thất nghiệp, mặt đỏ gay, gân cổ cãi:
“Chúng tôi cũng đâu có xin xỏ gì. Là nó tự mang qua. Có trách thì trách vợ anh, sao lại đổ lên đầu nhà tôi?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Không xin mà nhận, thì có khác gì ăn bám? Anh thử đi làm mà biết một tháng 15 triệu là máu và mồ hôi thế nào.”
Không khí trong nhà căng như dây đàn. Mẹ tôi gằn giọng:
“Các người còn dám vác mặt đến đây à? Từ giờ cấm bén mảng đến nhà này nửa bước! Cái kiểu lợi dụng tình thân để hút máu thế là không được!”
Chị dâu ôm mặt khóc rưng rức, vừa khóc vừa nhìn sang chị gái mình:
“Em chỉ muốn giúp chị thôi, có ngờ đâu lại thành ra thế này…”
Anh trai tôi quay đi, giọng nghẹn nhưng dứt khoát:
“Từ hôm nay, tiền chợ tôi giữ. Cô muốn nấu gì thì lấy tiền từ tôi, đừng hòng qua mặt nữa. Nếu còn tái diễn, thì… ly hôn đi cho rảnh!”
Câu nói rơi xuống như sét đánh. Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng khóc nghẹn ngào. Tôi nhìn cảnh ấy, vừa tức vừa thương, mà trong lòng dâng lên một cảm giác bất an: liệu sóng gió này mới chỉ bắt đầu thôi chăng?