×
×

Chồng b/ức x/úc vì vợ thừa kế 3 căn nhà từ bố mẹ đ/ẻ nhưng không chia sẻ cho nhà chồng, để em chồng ở phòng trọ lụp xụp

Người chồng đập mạnh chiếc điện thoại xuống bàn, mặt đỏ gay gắt:

– Cô thật quá đáng! Bố mẹ cô mất để lại cho cô tận ba căn nhà, vậy mà em trai tôi phải ở cái phòng trọ dột nát như ổ chuột. Cô có còn lương tâm không?

Người vợ ngẩng đầu lên, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh:
– Anh nói vậy là sao? Nhà bố mẹ em để lại là tài sản thừa kế riêng của em, không ai có quyền ép buộc em chia chác. Em vẫn lo cho gia đình anh đấy thôi, hay anh quên rồi?

– Lo cái gì? – chồng quát – Cô chỉ biết vun vén cho bên ngoại. Còn bên nội, ngay cả thằng em trai tôi, ruột thịt của tôi, cũng phải sống khổ sở ngoài kia. Một phòng trọ tồi tàn đến nỗi mưa là ướt hết đồ. Còn cô thì điềm nhiên cho thuê nhà lấy tiền bỏ túi!

Người vợ siết chặt tay, giọng nghẹn lại:
– Anh nghĩ em là loại người vô tình sao? Em đã nhiều lần bảo đưa em chồng về sống chung, hoặc để em giúp tìm chỗ ở tử tế hơn, nhưng chính anh và mẹ anh ngăn cản. Các người sợ em “ra mặt” thì em trai anh bị coi là dựa dẫm. Giờ lại quay sang trách em ư?

Người chồng cứng họng trong giây lát, nhưng vẫn bào chữa:
– Dù gì thì cô cũng phải có trách nhiệm. Đàn bà lấy chồng là của nhà chồng, chứ không phải ôm khư khư của cải cho riêng mình!

Người vợ đứng bật dậy, mắt long lên:
– Anh vừa nói gì? “Đàn bà lấy chồng là của nhà chồng”? Vậy từ đầu đến giờ, anh coi em là vợ hay chỉ là một cái “của cải” để nhà anh đòi hỏi, chiếm đoạt?

Không khí trong phòng đặc quánh lại. Lúc ấy, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Em chồng, người mà họ đang cãi nhau vì anh ta, xuất hiện, quần áo ướt sũng vì cơn mưa ngoài trời. Anh cúi đầu, thở dốc:

– Chị dâu… em xin lỗi. Em biết chị nhiều lần muốn giúp em, nhưng em nghe lời mẹ và anh trai nên từ chối. Hôm nay căn trọ dột nát, em mới hiểu… chính em mới là người sai.

Cả căn phòng lặng ngắt. Người chồng nhìn em trai, rồi quay sang vợ, bất giác thấy tim mình lạnh toát. Anh nhận ra, suốt thời gian qua, anh chỉ biết vin vào lòng tự tôn hão huyền mà chà đạp người phụ nữ đã nhẫn nhịn bên mình.

Nhưng liệu người vợ có tha thứ cho sự ích kỷ ấy nữa không?

Người vợ còn chưa kịp trả lời thì cửa bật mở. Mẹ chồng chống gậy bước vào, khuôn mặt hằm hằm, giọng the thé:

– Tôi nghe hết rồi! Cô tưởng ba cái nhà đó là của riêng cô à? Cô lấy chồng thì mọi thứ phải thuộc về nhà này. Con trai tôi nói đúng, đàn bà có chồng thì là người của nhà chồng, chứ không phải ôm của cho bên ngoại!

Người vợ siết chặt nắm tay, ngẩng mặt nhìn thẳng:
– Thưa mẹ, tài sản bố mẹ con để lại đã được pháp luật công nhận là thừa kế riêng. Không ai có quyền xâm phạm. Con đã nhiều lần muốn giúp đỡ, nhưng chính mẹ và anh ấy ngăn cản. Bây giờ mẹ còn định ép con nữa sao?

Mẹ chồng đập gậy xuống nền nhà cốp một tiếng:
– Cô láo! Cô dám cãi mẹ chồng à? Tôi nuôi con trai lớn lên, lấy vợ về mà vợ không biết lo cho gia đình chồng thì còn ra thể thống gì. Từ nay, hoặc là cô giao lại giấy tờ nhà đất cho chồng cô, hoặc là cô cút khỏi cái nhà này!

Không khí đặc quánh, ai cũng nín thở. Người chồng cúi gằm mặt, im lặng không dám bênh vợ, mặc cho mẹ mình chì chiết. Em chồng run rẩy bước lên, giọng lạc đi:
– Mẹ! Chị dâu đã muốn giúp con nhiều lần rồi. Chính con và mẹ từ chối. Bây giờ mẹ đổ hết tội cho chị ấy là không công bằng!

Mẹ chồng trừng mắt:
– Mày im đi! Mày cũng bị nó mua chuộc rồi hả?

Người vợ nhìn cả cảnh tượng ấy, trong lòng dâng lên nỗi đau pha lẫn căm phẫn. Cô rút từ túi áo ra một xấp giấy tờ, ném mạnh xuống bàn:

– Đây là toàn bộ giấy chứng nhận nhà đất mà bố mẹ con để lại. Con không cần giữ khư khư để bị mang tiếng. Nhưng… – cô ngừng lại, ánh mắt sáng quắc – con sẽ chuyển nhượng hết cho từ thiện và một phần cho em chồng. Như vậy, không ai có quyền ép buộc hay đòi hỏi gì nữa.

Cả căn phòng chết lặng. Người chồng tái mét, còn mẹ chồng thì há hốc miệng không tin nổi.

Người vợ lạnh lùng quay gót:
– Còn cuộc hôn nhân này… con sẽ tự giải thoát cho mình. Con không muốn sống thêm một ngày nào trong cái nhà chỉ biết đòi hỏi, mà không hề có chút yêu thương hay tôn trọng.

Nói xong, cô bước ra ngoài, để lại sau lưng một gia đình ngổn ngang. Em chồng nhìn theo, mắt đỏ hoe, thì thầm:
– Chính chúng ta mới là những kẻ mất mát lớn nhất.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News