×
×

Chồng cho em chồng 200 triệu mua xe mới trong khi tiền học của con chồng chưa đóng, tôi nói thì anh hét lớn “việc của cô à”

Cả tuần nay tôi cứ bồn chồn không yên. Con sắp vào năm học mới mà số tiền học phí còn hơn chục triệu vẫn chưa xoay được. Tôi loay hoay tính toán, cắt giảm đủ thứ.

Vậy mà chiều hôm đó, khi tôi đang xem lại hóa đơn sách vở của con, chồng tôi bước vào, mặt hớn hở như vừa trúng số.

Anh quẳng tờ sao kê lên bàn:

“Anh chuyển 200 triệu cho thằng Tùng mua xe mới rồi nhé!”

Tôi sững người như trời giáng.

“Tùng nào?” – tôi cố giữ giọng bình tĩnh.

“Thì em trai anh chứ ai! Nó cần xe để đi làm. Anh giúp nó một lần.”

Tôi nuốt xuống cục nghẹn trong cổ:

“Nhưng… tiền học của con còn đang thiếu…”

Chưa nói hết, anh đã quát to:

“CÔ IM ĐI! Tiền của TÔI, tôi muốn giúp em tôi thì kệ tôi! ĐỪNG XÍA VÀO!”

Tôi chết lặng.

Một người chồng, một người cha, hét lên trước mặt tôi chỉ vì đã đem hết tiền cho em trai chơi bời…

Và con anh lại bị bỏ mặc.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Suốt nhiều năm, tôi im lặng chịu đựng vì nghĩ gia đình nào cũng có chuyện. Nhưng buổi chiều ấy… mọi giới hạn đã bị phá vỡ.

Đến gần 10h đêm, tôi đứng dậy.

Khoác áo. Lấy chìa khóa xe.
Không khóc. Không run.
Chỉ còn lại cảm giác cần phải tự cứu lấy con mình.

Tôi đi thẳng đến nhà Tùng.

Căn nhà sáng đèn. Trong vọng ra tiếng nhạc và tiếng cười hả hê. Tôi bấm chuông.

Tùng mở cửa, tay vẫn cầm lon bia, mặt ngơ ngác:

“Ô, chị dâu? Muộn vậy chị sang có việc gì? Xem xe mới của em à?”

Tôi nhìn nó, giọng điềm tĩnh nhưng lạnh lùng:

“Em nói rõ cho chị: số tiền 200 triệu đó em đã dùng thế nào?”

Tùng nhún vai:

“Thì đặt cọc xe hết trăm rưỡi rồi. Còn lại em tiêu vặt.”

Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào mắt nó:

“Em biết con chị chưa đóng được tiền học không?”

Tùng khựng lại.

“Em biết,” – nó ấp úng – “nhưng… đó là tiền riêng của anh…”

Tôi nói chậm rãi từng chữ, như muốn nó nhớ cả đời:

“Tùng, anh ấy muốn cho em là việc của anh ấy.
Còn chị đến đây… chỉ để lấy lại phần tiền thuộc về con chị.”

Tùng cứng họng.

Nó nhìn tôi – người phụ nữ bấy lâu luôn nhún nhường – bỗng dưng đêm nay đứng thẳng, giọng sắc như dao.

Tôi chìa tay ra:

“Điện thoại. Mở tài khoản. Chuyển lại số tiền còn lại cho chị.”

Tùng bối rối:

“Nhưng… giờ tối rồi… để mai—”

Tôi cắt ngang, ánh mắt không né tránh:

“Em nghĩ chị sang đây lúc 10h đêm là để… nói chuyện chơi à?”

Nó sợ. Lúng túng lấy điện thoại.
Cuối cùng cũng chuyển lại cho tôi số tiền còn dư – gần 50 triệu.

Tôi nói:

“Còn phần đặt cọc xe, mai chị sẽ làm việc với chồng chị. Em không phải lo.”

Tôi quay lưng đi, không nhìn thêm lần nào nữa.

Khi về đến nhà, chồng tôi đang đứng ở cửa, mặt tím tái:

“Cô… cô đến nhà nó thật à?”

Tôi bình thản đáp:

“Ừ. Nếu anh không biết lo cho con anh… thì tôi lo.”

Anh nghẹn lại, không nói thêm.
Lần đầu tiên trong cuộc hôn nhân này, tôi thấy anh im lặng vì sợ mất đi thứ gì đó quan trọng. Và cũng lần đầu tiên, tôi thấy mình mạnh mẽ đến vậy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News