Chồng đi xuất khẩu lao động, vợ va/y cho 500 triệu, những tháng đầu sang tháng nào anh cũng gửi về cho mẹ con tôi 20 triệu, rồi dần dần anh không gọi điện về, gửi thư cũng không trả lời….đến 1 hộp tôi nhận được hộp quà từ người bạn đi cùng anh đem về tôi ch/ế/t đi/ế/ng…![]()
Tôi và anh cưới nhau năm 2018. Ngày cưới, chẳng có của hồi môn, chỉ có tấm lòng và lời hứa:
“Anh đi xuất khẩu lao động, chịu khó vài năm, khi có tiền anh sẽ về mở cửa hàng cho em.”
Tin anh, tôi v/ay mượn khắp nơi, gom góp đúng 500 triệu để lo chi phí cho anh đi xuất khẩu lao động. Cái nhà nhỏ ở đầu xóm phải mang sổ đỏ ra ngân hàng c/ắm. Ngày anh bay, tôi bồng con gái mới ba tu/ổi đứng tiễn, nước mắt ngắn dài mà vẫn cố cười.
Những tháng đầu, anh giữ đúng lời hứa. Tháng nào cũng gửi về 20 triệu, đều đặn như đồng hồ. Tôi vừa nuôi con, vừa trả lãi, vừa mơ đến ngày anh về. Trong lòng nghĩ: Chồng mình có chí, rồi cũng khá lên thôi.
Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
Tháng thứ sáu, tôi nhận được một lá thư viết tay, dày mấy trang:
“Dạo này công việc khó khăn, công ty cắt giờ làm, lương giảm. Em cố gắng tiết kiệm nhé, tạm thời anh gửi ít lại…”
Tôi thương anh, không nghi ngờ gì. Từ đó, tiền gửi về giảm còn 10 triệu, rồi 5 triệu, rồi ngắt quãng.
Năm 2022, tổng cộng anh chỉ gửi về 15 triệu đồng.
Năm 2023, con số ấy còn 10 triệu.
Từ đầu năm 2024, anh mất hút. Điện thoại tắt máy. Mạng xã hội không cập nhật. Người quen cũng bảo: “Anh ấy nghỉ chỗ cũ rồi, không ai biết đi đâu.”
Tôi bắt đầu s/ợ. Ban đêm nằm bên con mà nước mắt cứ tràn. Tiề/n n/ợ còn đó, con thì đến tuổi vào lớp Một, mỗi lần nó hỏi “Bao giờ ba về?” tôi chỉ biết quay đi.
Đến tháng thứ tám không có tin tức, tôi quyết định đặt vé sang để tìm anh.
Tôi nói với mẹ chồng:
“Con sẽ qua xem anh ấy ra sao, có ố/m đ/au gì không.”
Bà chỉ thở dài, không nói gì.
Chuyến bay đặt cho ngày 15 tháng 9, 9 giờ sáng ra sân bay. Nhưng 7 giờ, khi tôi đang buộc vali, có tiếng gõ cửa. Một người giao hàng đưa cho tôi một hộp quà nhỏ, nói nhẹ:
“Của chồng chị gửi về. ”
Tôi mừng rỡ, tim đậ/p lo/ạn. Tưởng anh nhớ đến mẹ con, tôi run run mở ra…
Bên trong, không có thư, không có quà, chỉ có một.
Bên trong, không có thư, không có quà, chỉ có một vật duy nhất.
Chiếc nhẫn cưới của anh.
Chiếc nhẫn bạc xước cũ, mặt trong vẫn khắc ngày cưới 12-11-2018. Tôi cầm lên, tay run bắn, cảm giác lạnh buốt chạy thẳng lên sống lưng.
Tôi choáng váng, vừa hoảng, vừa đau, vừa muốn ngã quỵ xuống nền nhà.
Tại sao… tại sao anh lại gửi về thứ này?
Đúng lúc ấy, người đàn ông giao hàng — người bạn đi cùng anh ngày trước — còn đứng ngoài cổng, chưa kịp rời đi.
Tôi chạy ra:
– Anh ơi! Cái này… là sao? Anh gặp chồng em chưa? Anh ấy đâu?
Người đàn ông tránh ánh mắt tôi, môi run nhẹ, như đang giấu điều gì đó rất lớn.
Một lúc lâu, anh mới nói, giọng trầm xuống:
– Em gái… em chuẩn bị tinh thần nhé. Thằng T. nó… nó không muốn em qua đó tìm nữa.
Tôi sững người:
– Anh ấy bảo vậy? Sao lại không muốn? Anh ấy đi đâu rồi? Có chuyện gì? Anh nói đi!
Người đàn ông nhìn tôi, mắt đỏ ngầu:
– Nó gặp chuyện từ tháng trước rồi. Anh đã định không đưa… nhưng nó nhờ anh mang cái nhẫn này về, đưa tận tay em.
Tôi thấy đầu mình ong lên, tim đập loạn đến mức nghe như tiếng búa gõ. Môi tôi bật ra từng chữ đứt quãng:
– Chồng em… gặp chuyện gì rồi?
Người đàn ông hít một hơi dài, rồi nói câu mà đến bây giờ tôi vẫn không quên được:
– Nó… bỏ trốn cùng người phụ nữ khác, mang theo hết tiền công hai năm tích cóp. Cả phòng trọ bị bỏ lại trống trơn. Chủ nhà chỉ tìm thấy mỗi cái nhẫn này dưới gối…
Nó nhờ tôi… gửi về cho vợ… như lời… chia tay.
Tôi đứng chết lặng.
Gió thổi qua hẻm, lạnh buốt.
Hàng xóm đi ngang, ai cũng nhìn, nhưng tôi không còn cảm giác gì nữa.
Chỉ nghe tiếng con gái tôi trong nhà gọi:
– Mẹ ơi, ba gửi quà về hả mẹ?
Tôi siết chặt chiếc nhẫn đến bật máu tay.
Người đàn ông đưa thêm một túi nhỏ:
– Còn cái này… của anh ta để lại trên bàn.
Tôi mở túi ra.
Bên trong là tờ giấy vay nợ 500 triệu đứng tên tôi.
Góc phải có dòng chữ viết vội của chồng:
“Xin lỗi. Đến lúc anh phải tự sống cuộc đời của mình.”
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Hai năm chờ đợi.
Hai năm gồng gánh nợ nần.
Hai năm ôm con mà dối lòng rằng ba chỉ “bận”.
Cuối cùng… anh trả lại tôi đúng một chiếc nhẫn và một câu nói tàn nhẫn đến vậy.
Tôi quỳ xuống trước hiên nhà, tiếng khóc bật ra như vỡ cả lồng ngực:
“Tại sao…? Tại sao lại đối xử với mẹ con tôi như vậy…?”