×
×

Chồng đi xuất khẩu lao động, vợ va/y cho 500 triệu, những tháng đầu sang tháng nào anh cũng gửi về cho mẹ con tôi 20 triệu, rồi dần dần anh không gọi điện về, gửi thư cũng không trả lời….

Tôi và anh cưới nhau năm 2018. Ngày cưới, chẳng có của hồi môn, chỉ có tấm lòng và lời hứa:

“Anh đi xuất khẩu lao động, chịu khó vài năm, khi có tiền anh sẽ về mở cửa hàng cho em.”

Tin anh, tôi vay mượn khắp nơi, gom góp đúng 500 triệu để lo chi phí cho anh đi Nhật. Cái nhà nhỏ ở đầu xóm phải mang sổ đỏ ra ngân hàng cắm. Ngày anh bay, tôi bồng con gái mới ba tuổi đứng tiễn, nước mắt ngắn dài mà vẫn cố cười.

Những tháng đầu, anh giữ đúng lời hứa. Tháng nào cũng gửi về 20 triệu, đều đặn như đồng hồ. Tôi vừa nuôi con, vừa trả lãi, vừa mơ đến ngày anh về. Trong lòng nghĩ: Chồng mình có chí, rồi cũng khá lên thôi.

Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.


1. Từ lá thư đầu tiên…

Tháng thứ sáu, tôi nhận được một lá thư viết tay, dày mấy trang:

“Dạo này công việc khó khăn, công ty cắt giờ làm, lương giảm. Em cố gắng tiết kiệm nhé, tạm thời anh gửi ít lại…”

Tôi thương anh, không nghi ngờ gì. Từ đó, tiền gửi về giảm còn 10 triệu, rồi 5 triệu, rồi ngắt quãng.

Năm 2022, tổng cộng anh chỉ gửi về 15 triệu đồng.
Năm 2023, con số ấy còn 10 triệu.
Tôi vẫn kiên nhẫn, vẫn tin anh, dù nhiều người xì xào:

“Thằng Hưng nó ở bên đấy có bồ rồi đấy!”

Tôi gạt đi: “Không thể. Anh ấy yêu mẹ con tôi lắm.”


2. 8 tháng không tin tức

Từ đầu năm 2024, anh mất hút. Điện thoại tắt máy. Mạng xã hội không cập nhật. Người quen bên Nhật cũng bảo: “Anh ấy nghỉ chỗ cũ rồi, không ai biết đi đâu.”

Tôi bắt đầu sợ. Ban đêm nằm bên con mà nước mắt cứ tràn. Tiền nợ còn đó, con thì đến tuổi vào lớp Một, mỗi lần nó hỏi “Bao giờ ba về?” tôi chỉ biết quay đi.

Đến tháng thứ tám không có tin tức, tôi quyết định đặt vé sang Nhật để tìm anh.
Tôi nói với mẹ chồng:

“Con sẽ qua xem anh ấy ra sao, có ốm đau gì không.”
Bà chỉ thở dài, không nói gì.


3. Sáng hôm đó…

Chuyến bay đặt cho ngày 15 tháng 9, 9 giờ sáng ra sân bay. Nhưng 7 giờ, khi tôi đang buộc vali, có tiếng gõ cửa. Một người giao hàng đưa cho tôi một hộp quà nhỏ, nói nhẹ:

“Của chồng chị gửi về. Từ Nhật.”

Tôi mừng rỡ, tim đập loạn. Tưởng anh nhớ đến mẹ con, tôi run run mở ra…

Bên trong, không có thư, không có quà, chỉ có một xấp ảnh.
Ảnh anh – khỏe mạnh, ăn mặc bảnh bao – đang ôm eo một cô gái người Nhật, cả hai cười rạng rỡ, trên tay cô ta là một đứa bé trai chừng một tuổi, gương mặt giống anh đến mức khiến tim tôi thắt lại.

Trên bức ảnh cuối cùng, có dòng chữ nguệch ngoạc bằng tiếng Việt:

“Đừng tìm anh nữa. Anh đã có cuộc sống mới. Cảm ơn vì tất cả.”

Tôi chết lặng. Mọi âm thanh xung quanh vụt tắt.
Hộp quà rơi xuống đất, ảnh văng tung tóe. Tôi ngồi bệt xuống sàn, tay ôm miệng, nước mắt không kịp rơi — chỉ còn một khoảng trống rỗng kinh hoàng trong ngực.


4. Sau cơn bàng hoàng

Suốt ba ngày liền, tôi không ra khỏi nhà. Con gái hỏi:

“Ba gửi quà hả mẹ? Sao mẹ không mở cho con xem?”
Tôi chỉ khẽ xoa đầu nó:
“Ba bận, chưa về được con ạ.”

Rồi đêm đến, tôi gom hết ảnh, cho vào phong bì, khóa trong ngăn tủ. Tôi biết, nếu gục ngã, con tôi sẽ chẳng còn chỗ dựa nào.

Một năm sau, tôi mở quán tạp hóa nhỏ trước nhà. Người ta bảo tôi mạnh mẽ, tôi chỉ cười.
Bởi chẳng ai biết, đôi khi giữa đêm, tôi vẫn nhìn về hướng sân bay, nơi có người đàn ông năm xưa từng hứa sẽ trở về…


Lời kết

Có những lời hứa nghe qua tưởng bền như thép, nhưng thời gian chỉ cần vài năm đã khiến chúng rỉ sét.
Tôi từng gửi cả thanh xuân, cả niềm tin cho một người đàn ông “đi làm vì tương lai”.
Ai ngờ, tương lai ấy… lại không có chỗ cho mẹ con tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News