×
×

Chồng tặng quà cho mẹ và em gái nhưng không tặng cho tôi, anh nói đã làm vợ chồng thì câu nệ gì quà cáp

Tôi và chồng, anh Thành, kết hôn đã được sáu năm. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi trôi qua êm đềm, ngoại trừ một vấn đề duy nhất: ranh giới giữa gia đình anh ấy và gia đình nhỏ của chúng tôi.

Sáng ngày 20/10, tôi thức dậy với một chút háo hức thầm kín. Không phải tôi ham vật chất, nhưng một món quà nhỏ, một lời chúc chân thành từ chồng sẽ là sự công nhận cho vai trò làm vợ, làm mẹ của tôi.

Khoảng 9 giờ sáng, anh Thành về nhà sau khi đi chợ. Anh nở nụ cười rạng rỡ, tay xách hai hộp quà gói ghém đẹp đẽ.

“Em ơi, lại đây xem này!”

Tôi bước tới, tim đập nhanh. Nhưng anh lại đưa một hộp cho mẹ anh (đang ở chơi nhà tôi) và hộp còn lại cho em gái anh (vừa chạy sang chơi).

“Mẹ, em gái, quà 20/10 của hai người đây! Chúc hai người luôn xinh đẹp!”

Mẹ chồng và em chồng reo lên sung sướng. Họ ôm lấy anh Thành, cảm ơn rối rít. Tôi đứng đó, cảm thấy mình thừa thãi một cách khó tả.

Lát sau, khi mẹ và em gái anh đang trầm trồ khen ngợi chiếc vòng tay và lọ nước hoa đắt tiền, tôi khẽ kéo tay anh Thành vào bếp:

“Thế… của em đâu anh?” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Anh Thành quay lại, vẻ mặt khó hiểu rồi cười xòa: “Vợ chồng với nhau mà, quan trọng gì quà cáp? Tiền anh mua quà cũng là tiền chung cả thôi. Em thích gì cứ tự mua đi, đỡ phải làm màu.”

Câu nói “quan trọng gì quà cáp” và thái độ phủ nhận cảm xúc của tôi như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Đối với anh, mẹ và em gái là “người ngoài” cần sự thể hiện, còn tôi, người vợ đầu ấp tay gối, lại là “người nhà” nên không cần những điều phù phiếm đó. Tôi cảm thấy bị hạ thấp và tổn thương sâu sắc.

Chương 2: Màn Kịch Tặng Quà Và Lời Mời Cay Đắng

 

Buổi tối, không khí gia đình trở nên ấm cúng một cách giả tạo. Mẹ và em gái anh liên tục khoe khoang và tặng quà lại cho nhau. Em gái anh tặng mẹ chồng một chiếc khăn lụa, và mẹ chồng tặng lại em gái anh một bộ trang sức nhỏ. Họ cười nói vui vẻ, tạo nên một “bữa tiệc” chỉ có phụ nữ trong nhà – nhưng không có tôi.

Trong lúc họ đang trao đổi những lời chúc tụng ngọt ngào, anh Thành vỗ vai tôi:

“Em yêu, nấu cơm đi. Hôm nay 20/10, cả nhà mình ăn bữa thật ngon. Mẹ và em gái anh đang vui lắm.”

Câu nói đó như một cú đấm cuối cùng. Họ chúc tụng nhau xong, coi tôi như người phục vụ, người có nhiệm vụ hoàn thành nốt “bữa tiệc” của họ. Tất cả mọi cảm xúc dồn nén suốt cả ngày bỗng chốc bùng lên.

Tôi nhìn chiếc bếp lạnh tanh, nhìn những món quà lấp lánh trên bàn, rồi nhìn thẳng vào ba khuôn mặt đang chờ đợi tôi.

“Em không nấu,” tôi đáp, giọng run rẩy nhưng kiên quyết.

“Em sao thế? Hôm nay ngày vui mà,” anh Thành nhíu mày.

“Ngày vui của ai?” Tôi hỏi ngược lại. “Vui của mẹ, của em gái anh. Chứ em, em thấy mình chẳng khác gì người giúp việc trong cái ngày Phụ nữ này cả.”

Chương 3: Mâm Cơm Đổ Vỡ

 

Tôi vẫn nấu. Tôi nấu trong sự im lặng đáng sợ và cái tức tối dâng trào.

Một tiếng sau, mâm cơm thịnh soạn được bày ra. Bốn người ngồi vào bàn.

Mẹ chồng vừa cầm đũa lên, định gắp món thịt kho tàu, thì tôi bất ngờ làm một việc mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm.

Tôi đứng bật dậy, không nói một lời, vung tay hất mạnh vào cạnh mâm cơm.

RẦM!

Mâm cơm đổ ập xuống sàn. Bát đĩa vỡ tan. Cơm, thịt, canh… tung tóe khắp nơi. Tiếng thủy tinh vỡ sắc lạnh xé toạc sự im lặng.

Mẹ chồng, em chồng và anh Thành đứng hình, mặt tái mét.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Thành, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài.

“Anh nói đúng, vợ chồng thì quan trọng gì quà cáp,” tôi nói, giọng nghẹn lại. “Nhưng em là người. Em cần được tôn trọng. Anh mua cho hai người họ sự quan tâm, còn em, anh chỉ mua cho em một mâm cơm và trách nhiệm nấu nướng.”

“Mâm cơm này, em không ăn nổi. Anh và gia đình anh tự dọn đi.”

Nói xong, tôi bỏ đi. Tôi biết hành động của mình là bộc phát và cực đoan, nhưng đó là cách duy nhất tôi có thể hét lên rằng: Tôi không phải là vật sở hữu. Tôi là người vợ, và tôi xứng đáng được tôn trọng trong ngôi nhà này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News