Đêm đó, cơn đau dạ dày quặn thắt khiến tôi phải ôm bụng nằm gập người trên giường. Tôi nói với chồng:
– “Anh ơi, em đau quá, chắc phải vào viện thôi…”
Anh liếc tôi một cái rồi lại cắm cúi là lượt áo sơ mi, chỉnh cà vạt, soi gương:
– “Hôm nay anh có họp lớp cấp 3, bọn nó hẹn lâu rồi. Em chịu khó nghỉ tí, uống viên thuốc là ổn mà.”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh bước ra cửa, nghe tiếng xe máy xa dần mà nước mắt cứ chảy. Tôi gượng đứng không nổi, gọi taxi vào viện một mình.
Đến bệnh viện, bác sĩ siêu âm vội, mặt tái đi:
– “Bệnh nhân xuất huyết dạ dày rồi, cần cấp cứu ngay!”
Tôi run rẩy bấm gọi cho chồng, chuông reo liên tục nhưng anh không nghe. Trong đầu tôi chỉ vang lên tiếng cười nói ồn ào từ buổi họp lớp nơi anh đang ngồi cạnh người yêu cũ.
Còn tôi, trên bàn mổ, tay lạnh ngắt, bác sĩ hô:
– “Nhanh lên, huyết áp tụt rồi!”
Điện thoại trong túi áo phẫu thuật vẫn sáng tên anh, nhưng mãi chẳng có ai bước vào. Chỉ có tôi – một mình giữa ranh giới mong manh sống chết – còn người đàn ông từng thề sẽ nắm tay tôi đi qua giông bão, lại đang nâng ly cụng cười vui vẻ bên một quá khứ mà anh chưa từng dứt.
Đến khi bạn bè trong lớp xôn xao bàn tán trên nhóm chat: “Nghe nói vợ mày đang cấp cứu trong viện kìa, có ai thân thì báo gấp cho chồng nó đi!” – lúc ấy chồng tôi mới giật mình đứng phắt dậy. Người ngồi cạnh anh – cũng chính là người yêu cũ – lập tức lo lắng:
– “Anh còn ngồi đây làm gì nữa? Mau đến viện đi!”
Hai người vội vã cùng nhau chạy đến bệnh viện. Tôi đang nằm trong phòng hồi sức, ống truyền chằng chịt, gương mặt xanh xao đến mức chính tôi cũng không còn nhận ra mình.
Chồng tôi lao vào, nắm lấy tay tôi, giọng run rẩy:
– “Anh xin lỗi… anh không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng thế này…”
Nhưng ngay sau lưng anh, người yêu cũ vẫn đứng đó, mắt đỏ hoe nhìn cảnh tượng. Tôi liếc qua, một nỗi chua xót nghẹn lại nơi cổ họng. Trong giây phút sinh tử này, người đàn ông tôi từng tin tưởng đã không kịp đến khi tôi cần nhất – và còn mang theo cả quá khứ mà tôi không hề muốn đối diện.
Bác sĩ lạnh lùng nhắc nhở:
– “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi tuyệt đối, người nhà đừng làm ồn.”
Tôi nhắm mắt lại, quay mặt đi, giấu những giọt nước mắt nóng hổi. Còn chồng tôi đứng chết lặng, kẹp giữa một bên là tôi đang thoi thóp sau ca mổ, một bên là ánh