Tôi còn nhớ hôm đó, buổi chiều tan học, cô giáo nhắn tin nhắc đã 3 lần rồi, rằng tiền học của con tháng này còn thiếu 3 triệu, nếu chưa đóng thì con sẽ không được tham gia buổi ngoại khóa cuối tuần. Tôi nghe mà vừa xấu hổ, vừa chạnh lòng.
Trong khi đó, tối hôm trước, tôi thấy chồng rút hẳn 20 triệu đưa cho em gái. Anh còn dặn dò đầy ân cần:
– Cầm lấy mà đóng học, thiếu gì thì bảo anh. Đừng để việc học của em lỡ dở.
Tôi cắn răng chịu, đến tối mới lựa lời:
– Anh à, em biết anh thương em gái, nhưng con mình tiền học mới 3 triệu còn nợ, cô giáo gọi mấy lần rồi. Sao anh không lo cho con trước?
Chồng tôi nghe xong thì mặt sầm lại, gạt phắt mâm cơm trên bàn, tiếng bát đũa va nhau chan chát:
– Cô im ngay cho tôi! Tôi cho em gái tiền học thì đã sao? Cô ở nhà suốt ngày nấu cơm, giặt giũ thì chỉ nên biết đến mấy chuyện đó thôi. Tiền tôi làm ra, tôi thích tiêu gì là quyền của tôi, cô không có quyền xen vào!
Nghe xong, tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi nghẹn ngào, run rẩy nói:
– Con cũng là máu mủ của anh. Sao anh có thể phân biệt như thế? Em không cần gì cho bản thân, chỉ mong anh nghĩ đến con một chút…
Nhưng anh quát át lời tôi, mặt đỏ gay:
– Cô lúc nào cũng con, con! Tôi bảo rồi, chuyện tiền nong tôi tự quyết định. Cô đừng có ở nhà ăn bám mà còn dạy đời tôi!
Nói rồi anh hất ghế đứng dậy, bỏ đi, để mặc tôi ngồi chết lặng bên mâm cơm nguội ngắt, nước mắt lăn dài.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng giữa con tôi và em gái anh, cán cân chưa bao giờ nghiêng về phía chúng tôi. Và đau hơn cả, người chồng mà tôi tin tưởng lại coi mình như kẻ ngoài cuộc, chỉ đáng ở nhà lo bữa cơm còn anh thì có quyền định đoạt tất cả.
Sau hôm ấy, không khí trong nhà nặng nề như có tảng đá đè nén. Tôi im lặng, cố nhịn, chỉ mong chồng bình tĩnh lại rồi nghĩ cho con. Nhưng chưa đầy một tuần sau, mâu thuẫn bùng phát thêm.
Hôm đó, cô giáo lại nhắn tin nhắc tiền học, nói thẳng: “Nếu mai không nộp thì buộc phải để con ở nhà.” Tôi xót xa, chẳng còn mặt mũi nào. Tôi quay sang chồng, nhẹ giọng:
– Anh, em xin anh, chỉ cần đưa cho con 3 triệu thôi, để mai em mang lên trường.
Chồng tôi đang xem bóng đá, nghe xong liền gạt tay:
– Không có! Đừng lải nhải mãi chuyện đó. Tôi còn đang phải để dành cho em gái sắp thi cuối kỳ, tốn kém lắm.
Tôi nghẹn ngào:
– Nhưng con anh bị bỏ dở học thì sao? Sao anh lại nỡ…
Chưa kịp dứt lời, mẹ chồng từ trong buồng bước ra, nghe loáng thoáng đã chen ngang:
– Cái nhà này tôi nói thật, con cái là chuyện đàn bà phải lo. Nó đi học mà cô không thu xếp được thì lỗi ở cô, việc gì đổ cho chồng? Thằng em nó còn tương lai, cần đầu tư, sau này mới có chỗ dựa.
Tôi sững sờ, hai tai ù đi. Em chồng ngồi bên cạnh còn thêm dầu vào lửa:
– Chị ở nhà ăn bám, lo được gì mà to tiếng? Anh tôi cho tôi tiền học là đúng, chứ con nít thì học ít hay nhiều có quan trọng gì đâu.
Lời nói của họ như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi run lên, ôm chặt con trong lòng, nghẹn ngào thét lên:
– Vậy nghĩa là con tôi, máu mủ của anh, của cái nhà này… không bằng một người ngoài? 3 triệu cho con mà các người coi như gánh nặng, còn 20 triệu cho em gái thì là “đầu tư tương lai”?
Chồng tôi đập bàn cái “rầm”, gầm lên:
– Cô im ngay! Ở nhà ăn nhờ ở đậu còn đòi so sánh? Nếu không chịu được thì cuốn gói về nhà mẹ đẻ, đừng ở đây mà lắm chuyện!
Căn nhà phút chốc trở thành chiến trường. Tôi khóc nghẹn, bế con chạy vào phòng, khoá trái cửa, nước mắt rơi ướt cả vai con bé. Trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ: nếu mọi chuyện tiếp diễn thế này, tôi và con sớm muộn cũng chẳng còn chỗ trong ngôi nhà này nữa.