Chồng tôi đi học nâng cao kĩ năng bác sĩ ở một bệnh viện tuyến trên, dự kiến 6 tháng mới xong. Tháng đầu, tuần nào anh cũng tranh thủ về thăm hai mẹ con, mang theo đồ chơi cho con, vài hộp sữa cho tôi. Anh bảo:
“Anh thương em vất vả, cố gắng thêm thời gian nữa, sau này anh có bằng cấp cao hơn, lương thưởng sẽ tốt hơn.”
Tôi tin, không một chút nghi ngờ.
Nhưng sang tháng thứ hai, rồi thứ ba, anh bắt đầu lấy lý do “bận trực, bận ca mổ, bận học chuyên đề” để không về nữa. Điện thoại thì lúc trả lời, lúc im lặng. Có khi nửa đêm tôi gọi, anh cũng không bắt máy. Lòng tôi bắt đầu bất an.
Một hôm, tôi quyết định lặng lẽ bắt xe lên thành phố thăm chồng. Đến địa chỉ ký túc xá bệnh viện mà anh từng nhắc, người quản lý lắc đầu:
“Ở đây không có ai tên thế đâu. Từ đầu khóa tới giờ chưa đăng ký ở đây.”
Tôi chết lặng. Bước chân như không còn đứng vững, tôi lần mò tìm theo địa chỉ anh từng sơ ý nhắc trong một tin nhắn. Khi dừng trước cánh cửa căn hộ thuê nhỏ trong một khu tập thể cũ, tim tôi đập dồn dập.
Cửa không khóa. Tôi run run đẩy vào. Cảnh tượng trước mắt khiến cả người tôi choáng váng: chồng tôi đang ngồi trên ghế sofa, tay vòng qua vai một cô gái trẻ, tóc buông dài, áo ngủ mỏng tang. Trên bàn là hai bát mì ăn dở, còn khói nghi ngút.
Anh sững lại khi thấy tôi, mặt cắt không còn giọt máu. Cô gái kia thản nhiên đứng dậy, ôm eo anh:
“Ai vậy anh? Học trò của anh à?”
Tôi bật cười chua chát, nước mắt ràn rụa:
“Học trò ư? Tôi là vợ anh, là mẹ của đứa con anh bỏ mặc ở quê mấy tháng nay!”
Không khí đặc quánh lại. Anh lắp bắp không thành lời, trong khi cô gái kia lùi lại một bước, nhưng ánh mắt chẳng hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại còn đầy thách thức.
Tôi bước ra cửa, tim vỡ nát, để lại phía sau tiếng anh gọi với theo:
“Anh xin lỗi… Anh định nói với em, nhưng chưa biết phải mở lời thế nào…”
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh có thể phản bội tôi, nhưng anh không được phép phản bội con anh. Tôi sẽ không để yên chuyện này.”
Cánh cửa khép lại, chấm dứt những tháng ngày tôi ngu ngơ tin tưởng. Nhưng cũng mở ra một cuộc chiến giành lại danh dự và tương lai cho mẹ con tôi.
Rời khỏi căn hộ đó, tôi như người mất hồn. Suốt quãng đường về, trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh chồng ôm ấp người đàn bà khác. Nhưng càng nghĩ đến con, tôi càng thấy mình không được phép yếu đuối.
Mấy hôm sau, tôi lặng lẽ thuê người bạn làm cùng cơ quan đi theo anh, chụp lại những bức ảnh anh cùng cô ta tay trong tay đi siêu thị, thậm chí còn đưa nhau vào nhà nghỉ. Mọi thứ rõ ràng đến mức không thể chối cãi.
Tối hôm ấy, tôi gọi điện cho chồng:
“Anh rảnh không? Em muốn cho con nói chuyện với bố.”
Giọng anh có chút lúng túng:
“Bố bận trực… để mai nhé.”
Tôi cười nhạt, gửi thẳng loạt ảnh vào máy anh. Chỉ vài phút sau, anh gọi lại, giọng run rẩy:
“Em… em biết hết rồi à?”
“Không chỉ biết, mà em còn giữ bằng chứng. Em cho anh 1 tuần. Hoặc anh tự giải quyết dứt khoát với cô ta, hoặc em sẽ mang tất cả những thứ này gửi thẳng đến bệnh viện, nơi anh đang học.”
Anh im lặng. Tôi nghe rõ tiếng thở gấp gáp từ đầu dây bên kia. Rồi bất ngờ, cô gái đó cướp máy, giọng khinh khỉnh:
“Chị tưởng chị dọa được ai sao? Anh ấy yêu tôi, không yêu chị nữa đâu. Chị có giữ chồng bằng đứa con thì cũng chẳng thay đổi được gì.”
Tôi cười, nhưng lòng lạnh như băng:
“Cô nhầm rồi. Tôi không cần giữ người đàn ông phản bội. Nhưng tôi sẽ giữ cho con tôi danh dự một người cha tử tế. Nếu hai người cứ trơ trẽn, thì bệnh viện, đồng nghiệp, bạn bè anh ấy sẽ là những người đầu tiên biết sự thật.”
Cô ta nghẹn lại, rồi dập máy.
Một tuần sau, chồng tôi về. Không còn hoa, không còn quà cho con. Chỉ là một cái túi xách với vài bộ quần áo. Anh quỳ xuống, nước mắt giàn giụa:
“Anh xin lỗi. Anh đã dại dột. Cô ta cũng đã bỏ đi rồi. Anh xin em một cơ hội…”
Tôi nhìn con đang chơi trong phòng, lòng như có dao cắt. Tha thứ hay không tha thứ – tôi hiểu rõ, đây không chỉ là chuyện tình cảm, mà còn là sự lựa chọn cho cả tương lai của mẹ con tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nói lạnh lùng:
“Cơ hội không phải do anh xin, mà do tôi quyết định. Tôi sẽ suy nghĩ… nhưng anh phải chứng minh bằng hành động. Một lần nữa thôi, nếu còn dối trá, tôi sẽ không chỉ rời bỏ, mà còn khiến anh trả giá.”
Căn nhà chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng cười của đứa trẻ vô tội.