Từ ngày cưới về, con dâu tôi gần như chẳng bao giờ đụng tay vào việc nhà. Sáng dậy thì ngồi soi gương, bôi hết lớp kem này đến son kia. Trưa thì lướt điện thoại, chiều đúng giờ là xách vợt đi chơi pickleball với hội bạn. Trong khi đó, con trai tôi đi làm từ 7 giờ sáng, tối mịt mới về còn phải vội vàng chạy qua trường đón con, rồi lại tất bật vào bếp nấu ăn.
Nhiều lần tôi nhìn cảnh ấy mà bức xúc, nhưng nghĩ “thôi kệ, con trai mình chịu được thì mình cũng nín nhịn”. Thế nhưng hôm đó, khi con dâu lại thản nhiên bỏ mặc thằng bé đang khóc đòi ăn để mặc váy ra sân pickleball, tôi không kìm nổi nữa.
Tôi gọi lại:
– “Cô định bỏ con đói thế à? Chồng cô còn chưa về, cô làm mẹ kiểu gì?”
Nó quay lại, mặt lạnh tanh:
– “Con còn nhỏ, khóc tí có sao đâu. Với lại chiều nay đội thiếu người, con không đi thì không ai thay.”
Nghe câu ấy, máu trong người tôi sôi lên:
– “Cô coi chơi bời còn hơn cả con mình hả? Cả ngày ăn bám, không làm nổi bữa cơm, để con trai tôi nai lưng vừa đi làm vừa làm việc nhà cho cô! Thế thì cô về nhà mẹ đẻ đi, tôi không chứa!”
Nó cũng không vừa, ném cái túi vợt xuống đất, gân cổ cãi:
– “Con cưới anh ấy chứ có cưới mẹ đâu. Việc nhà là chuyện vợ chồng, mẹ đừng xen vào!”
Câu đó như giọt nước tràn ly. Tôi đập mạnh tay xuống bàn, nói rành rọt từng chữ:
– “Cô bước chân ra khỏi cửa nhà này ngay lập tức. Tôi không chấp nhận loại con dâu chỉ biết chải chuốt, ăn chơi mà bỏ mặc chồng con như cô!”
Cả nhà ầm lên. Con trai tôi về thấy cảnh hai mẹ con giằng co, vừa mệt vừa bối rối. Nó đứng chết lặng nhìn vợ ôm túi đồ bỏ đi, còn tôi thì ngồi sụp xuống ghế, thở dốc. Trong lòng, vừa uất hận, vừa đau đớn, bởi đâu ai muốn gia đình mình tan vỡ như vậy.
Con dâu vừa đóng sập cửa thì con trai tôi lao ra theo, mặt mũi hốt hoảng:
– “Mẹ! Sao mẹ lại làm vậy? Con… con còn chưa kịp nói gì mà mẹ đã đuổi vợ con đi rồi…”
Tôi đập mạnh tay xuống bàn:
– “Mẹ chịu hết nổi rồi. Con thử nghĩ coi, từ ngày cưới về, nó có làm tròn bổn phận người vợ, người mẹ chưa? Con đi làm cả ngày, tối về còn đón con, nấu cơm, trong khi nó chỉ biết chải chuốt với đi chơi. Đấy là vợ à?”
Con trai tôi im lặng, ánh mắt rối bời. Tôi biết nó thương vợ, nhưng cũng mệt mỏi vì bao ngày gánh vác cả hai đầu. Nó cúi xuống nhặt cái túi vợt mà vợ vừa ném lại, thở dài:
– “Mẹ, để con nói chuyện với cô ấy. Con không muốn gia đình thành ra thế này…”
Đêm đó, nó về muộn. Người phờ phạc, mặt u ám. Tôi gặng hỏi thì nó chỉ nói nhỏ:
– “Cô ấy về nhà mẹ đẻ rồi. Nói nếu không cho cô ấy tự do, thoải mái thì thà ly hôn cho xong.”
Nghe xong, tim tôi thắt lại. Ly hôn? Chuyện không còn chỉ là cãi vã mẹ chồng – nàng dâu nữa, mà thành chuyện tan nát cả một mái ấm.
Mấy hôm sau, họ nhà thông gia gọi điện cho tôi. Giọng bà sui bên kia đanh thép:
– “Chị à, con gái tôi nó còn trẻ, phải cho nó hưởng thụ chút chứ. Chị khó tính quá thì nó mới không sống nổi. Nếu đã đuổi nó về thì thôi, chúng tôi sẽ tính cho nó đường khác, khỏi phải chịu cảnh này nữa!”
Tôi lặng người, lòng vừa bực vừa xót. Thằng cháu thì mới lên ba, nào đã hiểu chuyện gì. Còn con trai tôi thì rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan: giữa vợ và mẹ, biết chọn ai?
Không khí trong nhà nặng nề đến mức chỉ cần một tiếng muỗng rơi cũng khiến ai nấy giật mình. Tôi biết, cơn giông bão thật sự chỉ mới bắt đầu…
Hôm ấy, sau nhiều ngày im lặng, con trai tôi cuối cùng cũng ngồi xuống trước mặt tôi, ánh mắt đỏ ngầu vì mất ngủ. Nó nói, giọng run run:
– “Mẹ, con xin mẹ đừng ép con phải chọn. Nhưng con nghĩ… con phải đưa vợ con về. Dù thế nào đi nữa, con cũng không muốn con trai mình lớn lên trong cảnh bố mẹ ly hôn.”
Tôi sững người:
– “Con định rước nó về rồi lại nai lưng gánh hết việc nhà, để nó rong chơi ngoài đường trong khi con khổ cực thế à? Con trai, mẹ nhìn con gầy rộc đi từng ngày, mẹ đau lòng lắm!”
Nó nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên quyết:
– “Mẹ, có thể vợ con sai, nhưng cô ấy vẫn là mẹ của con con. Con sẽ cố gắng khuyên nhủ, con không muốn gia đình tan vỡ. Nếu mẹ không chấp nhận… thì cho con dọn ra ngoài ở riêng.”
Câu nói ấy như nhát dao cắm thẳng vào tim tôi. Tôi run rẩy, gằn giọng:
– “Vì một đứa vợ hư đốn, con dám bỏ cả mẹ sao? Con nghĩ kỹ chưa?”
Nó im lặng, rồi cúi đầu, nắm chặt tay tôi:
– “Con xin lỗi, mẹ. Nhưng đây là quyết định của con.”
Tôi chết lặng, nhìn theo bóng lưng nó dọn đồ cho hai bố con ra ngoài thuê trọ. Trong căn nhà rộng thênh thang, chỉ còn lại tôi và sự im ắng đến lạnh người.
Tôi cứ ngồi thế đến khuya, trong lòng vừa uất ức, vừa trống trải. Đúng là tôi đã đuổi được đứa con dâu mà mình ghét cay ghét đắng, nhưng đổi lại… tôi cũng mất luôn cả con trai.
Cái giá này, sao mà chua chát quá!