×
×

Con ơi, đi bán có mấy nải chuối mà giờ lại ra nông nỗi này sao, còn cả tương lai phía trước giờ mẹ biết nương tựa ai

Buổi sáng hôm đó, trời vừa hửng nắng, bà dậy sớm hái mấy nải chuối chín trong vườn, buộc lại gọn gàng rồi dúi vào tay thằng con trai:

– Con mang ra chợ bán đi, kiếm thêm chút tiền lo bữa cơm chiều.

Nó mới mười sáu, dáng người gầy gò nhưng hiền lành, ngoan ngoãn. Nó đạp chiếc xe cà tàng, trên giỏ trước treo mấy nải chuối vàng óng.

Chợ chuối vốn đông người, xe cộ qua lại nhộn nhịp. Bà  đứng ở đầu ngõ, dõi mắt theo bóng con nhỏ dần. Bà nào ngờ, đó là lần cuối bà thấy con trai lành lặn.

Một tiếng “rầm” chát chúa vang lên. Người trong chợ hốt hoảng la hét:

– Ôi trời ơi! Có người bị xe đâm!

Bà hốt hoảng chạy ra thì thấy con trai nằm sõng soài giữa đường, mấy nải chuối văng tung toé, những trái chuối vàng lăn lóc loang máu đỏ. Chiếc xe tải kia còn chưa kịp phanh, người tài xế mặt cắt không còn giọt máu.

Bà quỳ sụp xuống, ôm lấy thân con run rẩy, nghẹn ngào hét lên trong tuyệt vọng:

– Con ơi! Đi bán có mấy nải chuối thôi, mà giờ ra nông nỗi này sao…?

Tiếng khóc xé lòng át cả sự hỗn loạn của chợ. Người dân xúm lại, kẻ gọi xe cấp cứu, người giữ chặt tài xế. Thằng bé thoi thóp, mắt nhắm mở, đôi môi mấp máy như muốn gọi “Mẹ…”.

Bà vừa run rẩy vừa gào trong đau đớn:

– Trời ơi, có ai cứu con tôi với! Nó còn nhỏ lắm, nó chưa kịp lớn, chưa kịp sống gì hết…

Những tiếng còi xe cứu thương dồn dập vang lên, nhưng với bà Lan, từng giây từng khắc dài như cả thế kỷ. Mấy nải chuối đáng lẽ chỉ mang về vài chục nghìn, giờ lại đổi lấy sinh mạng của một đứa con…

Xe cứu thương lao đến, người ta vội đặt thằng bé lên cáng. Máu vẫn không ngừng rỉ ra từ đầu và ngực, loang đỏ cả tấm vải trắng. Bà níu lấy tay con, vừa chạy theo vừa khóc nấc:

– Con ơi, ráng lên! Mẹ còn ở đây, đừng bỏ mẹ!

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ cùng y tá tất bật hô hấp, truyền dịch, điện tim nhấp nháy. Bà Lan đứng ngoài, run rẩy nhìn qua lớp kính, hai tay chắp lại cầu nguyện. Hàng xóm kéo nhau đến, ai cũng xót xa, người thì động viên, người thì lắc đầu lo lắng.

Tiếng bác sĩ vang ra, ngắn gọn mà lạnh lùng:

– Tình trạng nguy kịch, chấn thương sọ não, gãy nhiều xương sườn… chuẩn bị phẫu thuật ngay!

Bà ngã khuỵu, mắt nhòe đi. Bà òa khóc:

– Con ơi, chỉ vì mấy nải chuối, mà giờ… mạng sống con treo trên sợi chỉ mong manh thế này sao?

Bên ngoài bệnh viện, gã tài xế cúi gằm mặt, run rẩy. Người dân phẫn nộ chửi bới, có người xông vào đòi đánh. Nhưng bà nghe hết, chỉ thấy như dao cắt vào tim.

Ca phẫu thuật kéo dài nhiều giờ. Cuối cùng, một bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, lắc đầu buồn bã:

– Chúng tôi đã cố hết sức…

Bà chết lặng, đôi chân như không còn sức đứng. Bà lao vào ôm con trai – nay đã nằm bất động dưới tấm khăn trắng phủ kín. Bà khóc ngất, giọng xé lòng vang vọng khắp hành lang:

– Con ơi… đi bán mấy nải chuối thôi mà… sao lại để mẹ sống trên cõi đời này trong cảnh mất con thế này…

Không ai cầm được nước mắt. Những trái chuối vàng ngày nào, giờ chỉ còn là nỗi ám ảnh cay nghiệt, gắn liền với cái chết oan nghiệt của một đứa trẻ tuổi đời còn quá ngắn ngủi.

Câu chuyện hư cấu

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News