Căn nhà nhỏ nằm ven con suối vừa trải qua trận lũ kinh hoàng. Bùn đất ngập đầy sân, nước vừa rút để lại một lớp nhầy đen đặc quánh. Tiếng gà kêu thất thanh, tiếng người làng rộn ràng dọn dẹp. Giữa đống ngổn ngang ấy, bà Lan và con trai – Tuấn, 19 tuổi, đang lúi húi lau chùi từng món đồ ướt sũng.
“Con lau cẩn thận, ổ điện ướt đấy,” bà Lan vừa nói vừa kéo dây điện lên cao. Tuấn cười, giọng vẫn còn hồn nhiên:
– Không sao đâu mẹ, con rành điện mà, để con cắm lại xem cái máy bơm còn chạy không.
Bà Lan vừa quay lưng đi lấy cái chổi, còn nghe tiếng “tạch” nhỏ của ổ điện. Rồi một tiếng “rắc” chói tai vang lên, ánh lửa xanh lóe lên trong căn nhà còn ẩm hơi nước. Bà quay lại – Tuấn đang nằm sấp trên nền bùn, thân thể giật mạnh mấy cái rồi bất động.
“Tuấn ơi!” – tiếng hét của bà xé toang không gian nặng mùi ẩm mốc. Bà lao đến, nhưng người làng hét lên: “Đừng chạm vào! Còn điện đó!” Bà đứng chết lặng, đôi chân run rẩy, chỉ cách con vài bước mà không thể lại gần. Dòng điện vẫn chạy, kêu xèo xèo như con rắn độc cuộn mình quanh dây.
Khi người ta kịp ngắt cầu dao và bế Tuấn ra, cơ thể cậu đã lạnh dần. Bà Lan gào khóc, hai bàn tay đầy bùn ôm chặt khuôn mặt con:
– Con ơi, mẹ không tin được đó là lần cuối mẹ gặp con… Chỉ mới vài phút trước, con còn cười với mẹ, còn nói sau khi dọn xong sẽ đi bắt cá dưới ao…
Cơn lũ đã qua, nước rút dần, nhưng trong lòng bà Lan là một khoảng trống không bao giờ lấp nổi.
Căn nhà sau trận thiên tai lại thêm một vết thương khác – mất mát không do nước cuốn, mà do chính một dòng điện nhỏ vô tình cướp đi cả tuổi xuân của đứa con trai duy nhất.
Từ ngày ấy, mỗi khi nghe tiếng máy bơm chạy, bà lại thấy tim nhói lên, như vẫn nghe đâu đây giọng Tuấn khẽ gọi:
– Mẹ ơi, con làm xong rồi…
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió rít qua mái nhà còn vết nước lũ, và tiếng nấc nghẹn ngào của người mẹ đã mất con chỉ trong một phút ngắn ngủi định mệnh.