ĐÊM NÀO CHỊ CŨNG KHÓA CỬA BẾP
Tôi vẫn còn rùng mình khi nhớ lại câu chuyện xảy ra cách đây vài tháng – một câu chuyện mà chỉ nghĩ đến thôi, tôi vẫn chưa thể giải thích nổi cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, giữa thương xót và phẫn nộ, giữa giận dữ và đau lòng.
Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ tin rằng ngay trong căn nhà mình đang sống, lại có một bí mật khủng khiếp đến như vậy.
1. Người giúp việc trầm lặng
Tôi thuê chị giúp việc tên Hạnh được gần tám tháng. Chị ngoài ba mươi, gương mặt hơi sạm vì nắng, dáng người nhỏ nhưng nhanh nhẹn và cực kỳ sạch sẽ.
Ngày đầu đến nhà, chị cứ khúm núm, nói chuyện nhỏ nhẹ đến mức tôi phải cúi sát mới nghe rõ. Nhưng bù lại, chị làm việc chu đáo, chịu khó, không ngại việc nặng.
Tôi đi làm cả ngày, chồng cũng bận, nên có người trong nhà quán xuyến chuyện cơm nước, dọn dẹp khiến tôi yên tâm hơn nhiều.
Tất cả đều hoàn hảo… cho đến khi tôi bắt đầu để ý thói quen kỳ lạ của chị.
2. 11 giờ đêm – tiếng khóa cửa “cạch”
Hầu như đêm nào tôi cũng nghe tiếng cửa bếp “cạch” đúng 11 giờ.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ chị dọn dẹp xong, khóa cửa kỹ lưỡng để phòng trộm. Người làm kỹ tính cũng tốt thôi, nên tôi chẳng bận tâm.
Nhưng càng ngày tôi càng thấy không ổn.
Một lần xuống bếp uống nước lúc gần 11 giờ, tôi gặp chị. Chị giật mình như thể làm gì khuất tất.
Tôi hỏi:
Chị làm gì giờ này vậy?
Chị ấp úng:
Dạ… em lau lại mặt bếp… lúc tối đổ canh, sợ để lâu bẩn…
Nói thế nhưng mặt bếp sạch bóng. Tôi biết chị nói dối, nhưng chưa muốn thắc mắc. Ai cũng có bí mật riêng.
Đến khi một chuyện khác xảy ra…
3. Tiếng động lạ trong bếp
Một đêm đang nằm đọc sách, tôi nghe tiếng thìa va vào chén từ phía dưới.
Rõ ràng không phải tiếng chuột, mà là tiếng người.
Tôi bước xuống, nhẹ chân như mèo. Đến gần cửa bếp, tôi phát hiện khóa chặt, ánh đèn hắt ra qua khe cửa.
Bên trong, có tiếng thì thầm rất khẽ, như đang dỗ dành ai đó.
“Ăn đi… nhanh đi… không được khóc… không được phát ra tiếng…”
Tôi dựng tóc gáy.
Trong bếp có ai?
Tôi định gõ cửa thì chị Hạnh đột ngột mở ra.
Mắt chị trợn lên khi thấy tôi đứng đó.
Trời ơi, chị… chị xuống làm em hết hồn…
Tôi hỏi:
Chị đang nói chuyện với ai trong đó?
Chị cười gượng:
Dạ… em… đọc kinh. Thói quen của em.
Đọc kinh mà lại dỗ dành? Tôi không tin.
Nhưng chồng tôi lúc đó xuống theo, nghe chuyện lại gạt đi:
Em đa nghi quá. Chị ấy làm tốt, không mất mát gì, cứ để chị ấy làm việc bình thường.
Đúng, tôi cũng không muốn soi. Nhưng những dấu hiệu quá đáng ngờ khiến tôi cứ day dứt trong lòng.
4. Tôi quyết định lắp camera
Tôi không nói với chồng vì sợ anh lại bảo tôi nghĩ nhiều.
Ngày hôm sau, tôi mua một chiếc camera mini nhỏ bằng ngón tay cái, gắn kín đáo sau chồng sách trên kệ bếp – hướng thẳng ra nơi chị hay đứng khuya.
Camera hoạt động bằng pin nên không gây tiếng động.
Tôi nghĩ bụng: đêm nay, bí mật gì cũng lộ.
Đúng 11 giờ, tiếng cạch quen thuộc vang lên.
Tôi mở điện thoại, xem trực tiếp.
Và rồi, tim tôi như ngừng đập.
5. Đứa trẻ xuất hiện
Chị Hạnh mở hộc tủ dưới bồn rửa – nơi tôi nghĩ chỉ chứa giẻ lau và nước rửa bát.
Nhưng không…
Một đứa bé bước ra, khoảng bốn tuổi, tóc bết, đôi mắt ngái ngủ, chân tay gầy đến mức nắm lại cũng chỉ bằng cổ tay tôi.
Nó dụi mắt, hỏi bằng giọng khàn khàn:
Mẹ… hôm nay… con được ăn cơm không?
Tôi sốc đến nghẹt thở.
Chị Hạnh ôm đứa bé như ôm báu vật:
Suỵt, nhỏ thôi con… ăn nhanh… không được khóc… người ta nghe thấy…
Chị lấy từ tủ lạnh ra một ít đồ thừa: cơm nguội, vài miếng thịt rim còn sót, chút canh.
Đứa bé ngấu nghiến ăn như chưa ăn từ lâu.
Tôi nhìn cảnh đó mà vừa thương, vừa hoang mang.
Tại sao một đứa trẻ lại bị giấu trong nhà tôi?
Tại sao nó gọi chị Hạnh là mẹ?
Tại sao chị nuôi con bằng đồ thừa, lén lút như tội phạm?
Tôi quyết định làm rõ.
6. Đêm tôi đối mặt
Tôi mở cửa phòng bước xuống bếp. Chị Hạnh giật mình, ôm vội đứa nhỏ giấu sau lưng.
Chị… chị nghe em giải thích!
Tôi bình tĩnh nhưng giọng vẫn run:
Chị giải thích đi. Đứa bé này là ai?
Chị run rẩy, quỳ sụp xuống:
Em xin chị… đừng báo công an… đừng đuổi em… em chỉ muốn con em sống…
Tôi sửng sốt:
Con? Đây là con ruột chị?
Chị gật đầu, nước mắt rơi lã chã:
Dạ… đứa bé là giọt máu duy nhất của em…
Tôi hỏi dồn:
Nhưng sao chị giấu con dưới gầm tủ? Sao không cho nó ăn uống tử tế? Sao không nói tôi biết?
Chị sụt sùi:
Vì… vì em trốn chồng cũ… hắn muốn bán con em đi…
Tôi lạnh sống lưng:
Bán… là sao?
7. Quá khứ kinh hoàng của chị
Chị Hạnh kể… từng lời như cứa vào tâm trí tôi.
Chị lấy chồng năm 20 tuổi, người chồng nghiện rượu, cờ bạc, bạo lực.
Lúc chị mang thai, hắn còn định lấy đứa bé đi để trả nợ cho chủ.
Đêm đó, chị ôm con chạy trốn khỏi nhà, sống lang bạt, ăn nhờ ở đậu.
Một ngày, hắn tìm đến nơi chị làm trước, đánh đập chị giữa đường. Chủ nhà thấy phiền, đuổi chị đi.
Không ai muốn thuê một người giúp việc mang theo con.
Đến khi gặp tôi, chị nói dối rằng chưa từng lập gia đình.
Chị thở dài:
Em không dám xin chị cho con ở cùng, sợ chị từ chối… Nên em để con ngủ tạm ở dưới bếp… chỗ đó tối nhưng ấm… Còn thức ăn… em xin lỗi… em chỉ dám lấy đồ thừa… chứ em đâu có tiền…
Khi kể đến đây, chị ôm mặt khóc nức nở.
Đứa bé cũng sợ hãi, níu áo mẹ:
Con không sao mà mẹ… con ngoan mà…
Tôi đứng đó, tim nặng trĩu.
Căm phẫn chồng cũ của chị – nhưng cũng phẫn nộ vì chị dám giấu chuyện tày đình như vậy ngay trong nhà tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu:
Nhưng chị phải nói sớm. Chị giấu con như vậy… nguy hiểm lắm.
Chị gật đầu trong tuyệt vọng:
Em sợ bị đuổi… sợ con phải ra đường…
8. Sự thật còn chưa dừng lại ở đó
Tưởng câu chuyện đến đây đã đủ éo le.
Nhưng không.
Bất ngờ, cửa nhà có tiếng đập mạnh.
Bộp! Bộp! Bộp!
Giọng đàn ông gằn lên:
Hạnh! Tao biết mày ở trong đó! Mở cửa!
Tôi tái mặt:
Ai vậy?
Chị Hạnh xanh xám:
Chồng cũ em… hắn theo dõi em cả tuần nay…
Đứa bé ôm lấy cổ mẹ run lẩy bẩy.
Tôi nói vội:
Vào phòng khách đi, khóa cửa lại. Để tôi giải quyết.
Tôi không thể để một kẻ bạo lực xông vào nhà mình.
Tôi vừa bước ra thì hắn đạp cửa một cái thật mạnh, như muốn phá tung.
Tôi hét:
Anh làm gì vậy! Đây là nhà tôi!
Hắn gào to:
Con Hạnh đâu! Tao đến đón con tao! Nó thuộc về tao!
Tôi lạnh lùng:
Anh có giấy tờ chứng minh quyền nuôi con không?
Hắn gầm lên:
Tao không cần giấy! Tao là cha nó!
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, dọa:
Tôi sẽ gọi công an ngay bây giờ nếu anh còn đập cửa.
Hắn chửi thề một loạt rồi bỏ đi, nhưng không quên ném lại câu:
Tao sẽ quay lại! Con tao không thoát đâu!
9. Giới hạn của lòng tốt
Đêm đó, tôi để hai mẹ con chị ngủ trong phòng khách. Chị cứ run cầm cập, đứa nhỏ thì ôm cổ mẹ không rời.
Tôi ngồi nhìn họ mà lòng dậy lên nhiều cảm xúc hỗn độn.
Thương có.
Tức giận có.
Lo sợ cũng nhiều.
Tôi hỏi:
Sau chuyện này, chị định làm gì?
Chị cúi đầu:
Em xin nghỉ… em không dám liên lụy nhà chị…
Tôi thở dài:
Chị định đi đâu? Chạy đến bao giờ?
Chị im lặng. Rõ ràng chị không có câu trả lời.
10. Tôi đưa ra quyết định
Sáng hôm sau, tôi nói chuyện với chồng. Anh im một lúc rồi bảo:
Giúp hay không là tùy em quyết. Nhưng đã giúp thì phải giúp đến cùng.
Tôi suy nghĩ rất lâu.
Rồi tôi bảo chị Hạnh:
Chị không cần nghỉ. Nhưng từ hôm nay, chúng ta làm mọi thứ đúng pháp luật. Tôi sẽ hỗ trợ chị nộp đơn xin bảo vệ, báo cáo việc bị bạo hành, xin tạm trú cho cháu. Chị không phải trốn chạy nữa.
Chị òa khóc:
Em… em mang ơn chị suốt đời…
Tôi mỉm cười:
Chị không nợ tôi gì hết. Tôi chỉ không muốn đứa trẻ phải sống trong bóng tối thêm ngày nào nữa.
11. Cái kết bất ngờ
Một tuần sau, công an bắt được chồng cũ của chị. Hắn bị khởi tố vì hành hung và đe dọa.
Chị Hạnh chính thức được tòa tạm giao quyền nuôi con.
Tôi sắp xếp cho hai mẹ con ngủ trong phòng nhỏ cạnh sân sau, sửa sang lại như phòng trẻ em.
Đêm đầu tiên, đứa bé ôm con gấu bông tôi mua, lí nhí bảo:
Cô ơi… ở đây có đèn… con không sợ nữa…
Tôi vuốt đầu nó:
Con cứ ngủ đi. Ở đây không ai làm hại con đâu.
Và kể từ hôm đó…
tiếng khóa cửa 11 giờ đêm biến mất vĩnh viễn khỏi căn nhà tôi.
Nhưng mỗi lần nhớ lại cảnh đứa bé chui ra từ gầm tủ bếp – đôi mắt đờ đẫn vì đói – tôi vẫn thấy tim mình thắt lại…
Có những câu chuyện mà nếu không chứng kiến, tôi sẽ chẳng bao giờ tin là có thật.
Nhưng nó đã xảy ra. Ngay trong căn nhà tôi.
Và tôi gọi đó là:
“Đêm người giúp việc khóa cửa bếp.”
Một bí mật… suýt nữa cướp đi cả mạng sống của một đứa trẻ vô tội.