Cả làng rúng động khi cụ Bài, 94 tuổi, sau khi mất được 3 ngày bỗng dưng… sống lại. Hơi thở cụ yếu ớt, mắt lờ đờ nhưng rõ ràng là cử động, thậm chí ngồi dậy. Ai cũng mừng tưởng như phép lạ, nhưng rồi mọi chuyện trở thành cơn ác mộng.
Từ khi mở mắt, cụ không chịu ăn bất cứ thứ gì ngoài… cá sống. Một ngày cụ đòi ăn đúng 10 lần, nếu không có cá mang đến cụ sẽ gào thét, đập bàn ghế, thậm chí bò ra sân tìm. Cả gia đình hoảng loạn, nhà nào nuôi cá trong chậu, ngoài ao đều bị cụ tìm đến lùng sục.
Ban đầu họ nghĩ cụ chỉ nhất thời, nhưng qua ngày thứ ba, cảnh tượng càng rùng rợn. Mỗi lần ăn, cụ ngồi chồm hổm, đưa tay cào lấy con cá còn quẫy, cho thẳng vào miệng, máu và nước tanh chảy dài xuống cằm. Người trong nhà nôn thốc nôn tháo, hàng xóm chạy tán loạn.
Điều lạ là càng ăn, cụ càng khỏe ra, lưng thẳng dần, giọng nói rõ ràng hơn. Có đêm, con cháu nghe tiếng cụ lẩm bẩm:
“Phải ăn đủ… mười lần… thì ta mới đi được… kẻo còn mắc nợ dưới sông…”
Ai nấy sợ đến mức khóa chặt cửa, nhưng đúng 3 giờ sáng, cụ biến mất khỏi giường. Chỉ còn lại vệt nước tanh hôi kéo dài từ nhà ra tận bờ sông, nơi trăng mờ chiếu xuống những gợn sóng đỏ quạch như lẫn máu cá.
Từ đó, làng bên sông không ai dám nuôi cá nữa…