×
×

Cứ tầm chiều là ông bảo “bố đi gặp mấy ông bạn” rồi đến tận 10 giờ tối mới về

Bố chồng tôi năm nay ngoài 70, nghỉ hưu đã mấy năm. Hằng tháng ông đều đều nhận lương hưu 10 triệu, không nhiều nhưng cũng đủ cho ông sống thoải mái, lại chẳng phải lo toan gì. Ở cùng vợ chồng tôi và hai đứa cháu nội kháu khỉnh, ông lúc nào cũng vui vẻ, sáng ra dắt cháu đi học, chiều lại tưới mấy chậu lan ở ban công. Cuộc sống yên bình tưởng chừng chẳng còn gì có thể làm ông thay đổi.

Ấy vậy mà dạo này ông lạ lắm.
Tự nhiên ăn diện hơn hẳn — tóc chải vuốt bóng mượt, quần áo ủi phẳng phiu, đi ra ngoài còn xịt cả nước hoa. Cứ tầm chiều là ông bảo “bố đi gặp mấy ông bạn” rồi đến tận 10 giờ tối mới về. Lạ là ông vui vẻ lắm, cười nói một mình, thỉnh thoảng còn huýt sáo. Tôi có hỏi đùa:
– Bố đi hẹn hò à mà thơm phức thế kia?
Ông chỉ cười hề hề:
– Già rồi còn hẹn hò gì, toàn đi chơi cờ tướng với mấy ông thôi!

Nhưng một hôm, trong bữa cơm, ông bất ngờ nói:
– Bố định vào viện dưỡng lão sống.
Cả tôi với chồng sững người.

Tôi tưởng mình nghe nhầm.
– Bố nói gì ạ? Bố đang sống vui vẻ với con cháu cơ mà, sao lại muốn vào đó?
Ông điềm nhiên đáp:
– Trong đó bạn bè cùng tuổi nhiều, bố cũng muốn có không gian riêng, không làm phiền ai.

Tôi khuyên hết lời:
– Bố ở nhà còn có con có cháu, những người vào đó là vì họ không có gia đình, chứ bố có tụi con mà!

Nhưng ông nhất quyết không nghe. Chỉ nói gọn một câu:
– Tôi có tiền của tôi, anh chị cấm được tôi chắc?

Thế là ông dọn đồ đi thật.
Ngày ông kéo vali ra khỏi cổng, thằng cu Tít chạy theo níu tay ông khóc nức nở, mà ông cũng quay đi lau nước mắt.

Ba ngày sau, linh cảm có gì không ổn, vợ chồng tôi thuê người quen làm trong viện dưỡng lão để ý giúp. Chiều hôm ấy, người đó gọi đến, giọng hạ thấp:
– Hai người biết không… bố anh chị không vào đó để nghỉ ngơi đâu.
– Nghĩa là sao?
– Là ông cụ thích một bà ở trong này. Bà ấy ở đây lâu rồi, cũng là người có điều kiện. Họ thân lắm, ngày nào cũng đi dạo chung, ăn cùng bàn, tối ngồi nói chuyện tới khuya.

Tôi chết lặng.
Thì ra những buổi tối ông đi “chơi cờ tướng” là đi gặp người phụ nữ ấy.
Thì ra lý do ông muốn vào viện dưỡng lão không phải vì cô đơn… mà là vì tình yêu tuổi già.

Chồng tôi ban đầu giận lắm, nói sẽ đón bố về ngay. Nhưng rồi nhìn ông vui vẻ trong mấy tấm ảnh người quen chụp gửi — nụ cười hồn nhiên như một chàng trai trẻ mới yêu — tôi bỗng thấy nghẹn.

Có lẽ, ở tuổi nào con người ta cũng có quyền được hạnh phúc, chỉ là cách thể hiện khác nhau mà thôi.
Bố không còn là người cha nghiêm nghị trong mắt tôi nữa, ông bỗng hóa thành một người đàn ông – biết rung động, biết yêu, biết chọn niềm vui cho riêng mình.

Và cuối cùng, chúng tôi đành chấp nhận.
Buổi chiều ghé thăm, ông nắm tay người phụ nữ ấy, cười tươi:
– Thấy chưa, bố vẫn ổn mà. Ở đây, bố có người nói chuyện, có người pha trà, có người hiểu bố hơn cả chính các con.

Tôi đứng lặng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: không phải ai chọn vào viện dưỡng lão cũng là vì cô đơn… đôi khi, họ vào đó để bắt đầu một chương mới – nơi trái tim già nua vẫn biết thổn thức như thuở ban đầu.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News