×
×

Dạo gần đây, tôi thấy chồng mình thay đổi lạ lắm. Anh vốn là người sống có quy củ, 6 giờ tan làm, 6 giờ rưỡi là có mặt ở nhà, cơm canh tôi nấu luôn còn nóng hổi. Nhưng dạo này, bữa thì 9 giờ, bữa 11 giờ

Dạo này chồng tôi có những biểu hiện rất l:ạ, anh hay đi làm về muộn, hôm vừa rồi tôi còn phát hiện trong túi đi làm của anh có 2 sợi tóc đen dài, anh nói của thư kí cầm túi anh nên chẳng may rơi vào nhưng rõ ràng thư kí anh tóc vàng, tôi quyết th/eo d/õi chồng…..👇


Dạo gần đây, tôi thấy chồng mình thay đổi lạ lắm. Anh vốn là người sống có quy củ, 6 giờ tan làm, 6 giờ rưỡi là có mặt ở nhà, cơm canh tôi nấu luôn còn nóng hổi. Nhưng dạo này, bữa thì 9 giờ, bữa 11 giờ, thậm chí có hôm 2 giờ sáng anh mới về. Tôi hỏi, anh chỉ nói gọn lỏn:


– Công ty nhiều việc, tăng ca suốt thôi em ạ.
Nghe thì xuôi, nhưng khi tôi hỏi bố – người đã xin việc cho anh vào công ty của ông – thì bố nói:
– Công ty có mấy dự án nhỏ thôi, làm gì đến mức tăng ca đêm.
Lúc đó, trong lòng tôi bắt đầu gợn lên một nỗi nghi ngờ mơ hồ.
Rồi một hôm, khi dọn dẹp phòng, tôi vô tình thấy trong c/ặp đi làm của anh có hai sợi tóc dài, đen nhánh. Tôi ch//ế/t l//ặ/ng. Chúng quấn vào chiếc bút anh hay dùng. Tôi đưa ra hỏi, anh bình thản:
– Chắc cô thư ký cầm hộ c/ặ/p, tóc rơi vào thôi. Em đừng nghĩ lung tung.


Anh nói nhẹ tênh như chẳng có gì, nhưng tôi thì không yên nổi. Cái tính đ/a ng/h/i khiến tôi giữ lại hai sợi tóc đó, cẩn thận bỏ vào túi nilon nhỏ, giấu trong ngăn tủ áo.
Hôm sau, tôi tìm đến công ty, gi/ả vờ mang đồ ăn cho chồng. Nhân tiện, tôi tìm gặp cô thư ký. Cô ta trẻ, sành điệu, tóc nhuộm vàng óng, ánh lên dưới nắng. Tôi cố ý đứng gần, nhân lúc cô quay đi, khéo léo gỡ được một sợi tóc dính trên vai áo cô. Tôi về nhà so sánh — một vàng, một đen.
Không thể nào là của cô thư ký!
Vậy thì hai sợi tóc đen kia là của ai?
Câu hỏi đó cứ đeo bám tôi suốt đêm. Cho đến khi tôi quyết định: phải th/eo d/õi anh.
Chiều hôm sau, tôi đứng đợi trước cổng công ty. 6 giờ, tôi thấy anh ra. Anh đi cùng mấy người đồng nghiệp, cười nói rất tự nhiên. Tôi vừa định gọi thì điện thoại rung lên. Tin n

hắn của anh:
“Anh tăng ca, chắc 11 giờ mới về. Em ăn trước đi nhé.”
Tay tôi run lên. Anh vừa nhắn, trong khi rõ ràng anh đang rời khỏi công ty.
Tôi vội vàng bám theo anh. Chiếc xe anh chạy xuyên qua phố xá đông đúc, rồi rẽ vào con đường nhỏ dẫn ra ngoại thành. Sau gần 30 phút, anh dừng lại trước một căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong. Anh gõ cửa, một bà cụ tóc bạc mở ra, gương mặt hiền lành, có phần khắc khổ.


Tôi đứng nấp sau hàng cây ven đường, ti/m đậ/p dồ/n dập. Anh bước vào. Vài phút sau, một người nữa bước ra.

Tôi đứng nấp sau hàng rào, nhìn thấy cảnh anh ngồi xuống, lấy thuốc, rồi cẩn thận đút cho một cậu bé chừng 5–6 tuổi uống nước.

Tôi choáng váng. Cậu bé ấy có đôi mắt giống anh đến kỳ lạ.

Tôi lặng lẽ rút điện thoại chụp lại, rồi về nhà trong tâm trạng rối bời. Suốt đêm, tôi không ngủ được. Câu hỏi xoáy trong đầu: Đứa bé đó là ai?

Sáng hôm sau, tôi giả vờ nói có việc ra ngoài, rồi quay lại căn nhà ấy. Lần này, tôi gõ cửa. Bà cụ vẫn là người mở. Bà nhìn tôi ngạc nhiên, còn tôi cố giữ bình tĩnh:
– Dạ… cháu là vợ anh Tuấn. Cháu muốn hỏi về cậu bé trong nhà.

Nghe vậy, bà cụ khựng lại, mắt nhìn tôi đầy ái ngại:
– Vậy là cô chưa biết… Nó là con của anh ấy. Từ nhỏ mẹ đứa bé đã mất, anh Tuấn gửi tôi chăm từ đó, hàng tháng đều mang tiền và thuốc đến. Nó ngoan lắm, chỉ thỉnh thoảng hỏi: “Bao giờ bố con về ở với con hả bà?”

Tôi chết lặng. Mọi mảnh ghép trong đầu bắt đầu khớp lại. Hai sợi tóc đen. Những lần anh về khuya. Những tin nhắn “tăng ca” vào lúc anh đang ở nơi này.

Về đến nhà, tôi không thể kìm nước mắt. Anh vừa mở cửa bước vào, tôi đưa bức ảnh ra, giọng run run:
– Anh còn định giấu em đến bao giờ?

Anh im lặng rất lâu. Rồi cúi đầu, nói trong nghẹn ngào:
– Anh xin lỗi. Anh không dám kể vì sợ mất em. Đó là con trai anh… trước khi cưới em. Mẹ nó mất vì bệnh, anh không đủ điều kiện nuôi nên gửi bà cụ trông hộ. Anh định đợi khi thằng bé lớn hơn, mọi chuyện ổn định rồi sẽ nói với em.

Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt tuôn ra. Vừa thương, vừa giận.

Những ngày sau, tôi im lặng. Nhưng rồi, đúng lúc tôi còn đang hoang mang, bố chồng tôi đột ngột nhập viện cấp cứu. Hai tháng ông nằm viện, chính tôi và chồng thay nhau chăm sóc, còn bà cụ kia nhiều lần đưa thằng bé đến thăm ông – gọi “ông nội” ngọt lịm.

Nhìn chồng bón cháo cho bố, rồi quay sang lau miệng cho con trai, tôi bỗng thấy lòng mình dịu lại. Có lẽ, quá khứ của anh không phải tội lỗi – mà chỉ là một vết thương anh cố giấu để không làm tôi đau.

Khi bố chồng khỏe lại, chúng tôi đón ông về nhà. Cũng hôm ấy, anh dắt tay cậu bé nhỏ tới, nhìn tôi tha thiết:
– Cho con được về với bố mẹ, được không em?

Tôi khẽ gật đầu. Cậu bé cười rạng rỡ, chạy ùa vào lòng tôi gọi một tiếng “mẹ”.

CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI

…..

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News