Tôi bỏ ra gần 80 triệu đồng để niềng răng ở một phòng khám nha khoa có tiếng trong thành phố. Hợp đồng ghi rõ: “Sau 24 tháng, răng đều và khớp cắn cải thiện rõ rệt”. Hai năm trôi qua, hàm răng tôi vẫn lộn xộn như ngày đầu, thậm chí còn đau nhức hơn.
Hôm đó, tôi đem hợp đồng và toàn bộ giấy tờ đến phòng khám. Giọng tôi dứt khoát:
– Tôi yêu cầu hủy hợp đồng và đền bù theo cam kết. Hai năm qua tôi vừa mất tiền vừa mất thời gian, lại ảnh hưởng sức khỏe.
Chủ nha khoa – một người đàn ông trung niên, béo tốt, mặt đỏ gay – ban đầu còn cười gượng. Nhưng khi tôi đưa giấy tờ và đe dọa sẽ kiện, ông ta bỗng đập bàn đánh “rầm”:
– Cô tưởng dễ ăn à? Đòi tiền thì đi mà kiện!
Tôi chưa kịp phản ứng, ông ta bất ngờ lao thẳng về phía tôi, mắt trợn ngược, tay như muốn giật lại tập hồ sơ. Mấy nhân viên nữ rú lên, có người vội kéo cửa lại. Tôi lùi dần về phía góc tường, tim đập thình thịch.
– Buông ra! Đây là giấy tờ của tôi! – Tôi gào lên, cố giữ chặt tập hồ sơ.
Trong khoảnh khắc giằng co, chiếc điện thoại trong túi tôi rơi xuống sàn, màn hình sáng lên đang quay video. Ông ta giật mình, ánh mắt thoáng chốc hoảng sợ.
Một bệnh nhân tình cờ đứng ngoài, chứng kiến cảnh hỗn loạn, liền hô lớn:
– Tôi đã quay lại hết rồi! Ông mà động tay thêm, công an tới là ông đi đời!
Không khí căn phòng bỗng chùng xuống, căng như dây đàn. Chủ nha khoa thở hồng hộc, mắt vẫn đỏ ngầu, nhưng bàn tay run run không dám tiến thêm bước nào…
Ông ta rít qua kẽ răng:
– Được, cô thích làm to chuyện à? Đừng trách!
Ngay lập tức, hai nhân viên nam từ trong phòng kỹ thuật bước ra, chặn cửa. Một người khóa trái lại, còn người kia bước về phía tôi, giọng hằn học:
– Chị ngoan ngoãn ký vào giấy xác nhận “tự nguyện điều trị, không khiếu nại” thì chúng tôi cho chị về. Còn không… đừng mong ra ngoài!
Tôi choáng váng. Trong phòng khám nhỏ bé ấy, mọi ngả đường đều bị chặn. Tôi nhìn đứa nhân viên chìa tờ giấy trắng cùng cây bút, tay run run. Nếu ký, coi như mất trắng số tiền, thậm chí còn bị biến thành “tự nguyện” chịu đựng hai năm đau đớn.
Tôi nuốt khan, mắt liếc nhanh về phía chiếc điện thoại vẫn đang quay. Tôi hét lớn:
– Tất cả đã được ghi hình! Nếu tôi mà có mệnh hệ gì, video này sẽ được gửi thẳng lên mạng và công an!
Ông ta thoáng sững lại, nhưng rồi nghiến răng, lao tới giật chiếc điện thoại. Cả căn phòng náo loạn. Tôi dùng hết sức bình sinh hất mạnh chiếc điện thoại ra ngoài khe cửa. Nó văng ra hành lang, đúng lúc một bệnh nhân khác nhặt được. Người đó hô to:
– Có bằng chứng rồi! Tôi gọi công an ngay đây!
Tiếng còi hú từ xa vọng lại, càng lúc càng gần. Chủ nha khoa mặt cắt không còn giọt máu, lùi dần về phía quầy lễ tân. Hai nhân viên nam hoảng loạn, buông rơi xấp giấy tờ trên tay.
Trong giây phút hỗn loạn đó, tôi chỉ biết ôm chặt tập hồ sơ, mồ hôi vã ra như tắm. Cửa phòng bật mở, bóng áo xanh của lực lượng công an lao vào…
Câu chuyện chỉ mang tính chất hư cấu, nội dung không có thật