×
×

Đúng hôm cưới vợ mới vì cô ấy có b/ầ/u 2 tháng tôi mới biết vợ cũ tôi cũng đã có b/ầ/u, đang tổ chức lễ cưới thì cô ấy bất ngờ xuất hiện

Tôi và Linh – vợ cũ – chia tay cách đây 5 tháng. Cuộc hôn nhân của chúng tôi rạn nứt sau hai năm không con cái, không hiểu nhau, không còn tin tưởng. Lý do ly hôn được ghi trong đơn là “không hòa hợp”, nhưng cả hai đều biết đó là sự bất lực khi chờ hoài chẳng thấy một mầm sống nào thành hình.

Sau ly hôn, tôi gặp Huyền – một cô gái nhẹ nhàng, biết điều, trẻ hơn tôi 4 tuổi. Chúng tôi yêu nhau chóng vánh, và chỉ sau hơn hai tháng, cô ấy thông báo có thai.

Gia đình tôi mừng rỡ như bắt được vàng. Mẹ tôi còn nói thẳng:
– “Huyền mới đúng là cái số của con. Biết đẻ, không như con Linh.”

Tôi im lặng. Trong lòng vẫn có điều gì đó nặng trĩu. Dù sao Linh cũng từng là người tôi thương, từng là người tôi nắm tay trong đám cưới trước. Nhưng rồi tôi gạt bỏ tất cả, lao vào chuẩn bị đám cưới lần hai – lần này là một “đám cưới gấp” vì cái thai đã được 2 tháng.

Đám cưới diễn ra trong một khách sạn sang trọng, tôi đứng trên sân khấu, tay nắm tay Huyền – người vợ mới đang mỉm cười hạnh phúc. Tiếng nhạc vang lên, ánh đèn lung linh, tất cả như một giấc mơ mới mở ra…

Cho đến khi cánh cửa phòng tiệc bất ngờ bật mở.

Một người phụ nữ bước vào, mái tóc xõa dài, gương mặt xanh xao – nhưng đôi mắt sáng và kiêu hãnh. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không son phấn cầu kỳ, nhưng khiến tất cả như sững lại.

Là Linh. Vợ cũ của tôi.

Mẹ tôi đứng bật dậy:

– “Cô đến đây làm gì? Mất mặt!”

Linh không nhìn ai ngoài tôi. Cô tiến thẳng lên giữa sảnh, lấy từ túi xách ra một tờ siêu âm, giơ lên trước mặt tôi và Huyền.

– “Chúc mừng đám cưới của anh. Nhưng anh quên một việc rồi – tôi đang mang thai 3 tháng. Con của anh.”

Tất cả lặng như tờ. Tôi chết trân tại chỗ. Huyền siết tay tôi đến trắng bệch, còn tôi thì run lên.

Tôi lắp bắp:
– “Em… em nói gì cơ?”

– “Tôi có thai trước khi anh cưới cô ấy. Lúc anh gửi đơn ly hôn, tôi chưa biết mình mang thai. Nhưng khi biết rồi… tôi đã chọn im lặng. Tôi nghĩ anh có quyền được sống tiếp. Nhưng giờ anh lại có con với người khác… cùng một lúc, anh là cha của hai đứa trẻ. Anh định trốn tránh trách nhiệm đến bao giờ?”

Cả hội trường hỗn loạn. Mẹ tôi tái mặt. Khách khứa nhìn nhau xì xào. Còn tôi – tôi muốn sụp xuống ngay tại chỗ.

Huyền vùng khỏi tay tôi, hét lên:

– “Anh lừa tôi? Anh vẫn qua lại với cô ta à?”

Tôi gào lên:

– “Không! Không phải! Anh không biết gì cả! Anh thật sự không biết!”

Nhưng lời biện hộ lúc này chỉ như tiếng vọng vô nghĩa.

Linh quay đi, để lại tờ siêu âm trên bàn ký tên lễ cưới, rồi bước chậm rãi ra khỏi sảnh.

Tôi đuổi theo, trong tiếng gào gọi từ mẹ, trong ánh mắt giận dữ của vợ mới, và cả trong sự nhục nhã ê chề của một người đàn ông làm cha hai lần cùng một lúc… mà chẳng dám nhận đứa nào.


Tối đó, đám cưới tan vỡ. Huyền bỏ đi không một lời. Mẹ tôi ngồi khóc bên đống sính lễ dang dở. Còn tôi… tôi đến trước cửa nhà Linh, gõ cửa như một thằng tội đồ.

Linh không mở.
Chỉ có tiếng trong bụng cô – là giọt máu của tôi – là đứa con tôi từng mong suốt hai năm – giờ hiện hữu như một hình phạt… và một cơ hội cuối cùng.

Tôi ngồi trước cửa nhà cô suốt đêm, mặc cho trời đổ mưa, mặc cho tất cả đã quá muộn.

Đám cưới ấy tôi đã có vợ. Nhưng vợ cũ… mới là người khiến tôi đối diện với chính mình.

 

Ask ChatGPT

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News