Ngày em chồng vừa đỗ đại học, cả nhà ai cũng vui mừng. Em hồ hởi khoe:
— Em muốn đi làm thêm, vừa có kinh nghiệm, vừa đỡ xin tiền bố mẹ.
Mẹ chồng tôi mừng rỡ gật đầu, còn tôi thì cũng thầm ủng hộ. Nghĩ bụng, con bé năng động như thế cũng tốt, biết tự lập. Mấy tháng đầu em đi làm về muộn, người đầy mùi khói bụi, nhưng ánh mắt lúc nào cũng sáng rực, kể chuyện đồng nghiệp, chuyện khách hàng ríu rít.
Thế rồi, đúng 3 tháng sau, em bất ngờ gọi cả nhà lại, gương mặt tái nhợt, tay run run:
— Con… con có bầu rồi.
Cả nhà chết lặng. Mẹ chồng ngồi thụp xuống ghế, còn chồng tôi thì giận đến mức đập bàn:
— Mày mới đi học được mấy tháng, đã làm cái trò này à? Ai là bố đứa bé?
Em chồng cúi gằm mặt, khóc nấc:
— Con… con không dám nói.
Từ hôm ấy, nhà náo loạn. Mẹ chồng tìm hiểu khắp nơi, gọi cho bạn bè, dò hỏi chỗ làm thêm của em, cuối cùng cũng lộ ra cái tên. Khi nghe đến, tôi thấy tim mình như có ai bóp nghẹt:
Người đó… chính là người yêu cũ của tôi.
Tôi ngồi chết lặng, tay run rẩy, trong đầu hiện lên từng kỷ niệm ngày xưa. Người mà tôi từng hết lòng tin tưởng, từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời, giờ lại là kẻ khiến gia đình này rơi vào bi kịch.
Chồng tôi không biết chuyện quá khứ, anh chỉ gầm lên:
— Tao phải gặp thằng đó ngay!
Nhưng tôi thì đứng chôn chân, nước mắt ứa ra. Tôi biết, một khi sự thật bị phơi bày — rằng kẻ đó từng là người yêu cũ của tôi — mọi ánh mắt trong gia đình sẽ dồn hết sang tôi: Liệu tôi có liên quan, liệu có phải tôi đã đưa em gái chồng vào chỗ hại?
Không khí trong nhà ngột ngạt, từng lời trách móc, từng cái nhìn nghi ngờ như dao cứa vào lòng. Và tôi hiểu, sóng gió thực sự… mới chỉ bắt đầu.
Hôm sau, cả nhà hẹn gặp người đàn ông kia ở quán nước đầu ngõ. Tôi đi sau cùng, lòng nặng như đá. Vừa thấy bóng dáng hắn bước tới, tim tôi thắt lại — đúng là người yêu cũ năm nào. Hắn vẫn cái dáng cao gầy, ánh mắt nửa khinh khỉnh nửa bất cần, chỉ khác giờ đây tôi không còn là cô gái mù quáng tin tưởng hắn nữa.
Chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn:
— Có đúng mày là người làm em gái tao có bầu không?
Hắn nhếch mép cười:
— Đúng thì sao? Nó tự nguyện.
Mẹ chồng tôi run run chỉ tay thẳng vào mặt hắn:
— Nó mới mười tám, vừa chân ướt chân ráo lên thành phố! Mày là đồ súc sinh!
Không khí đặc quánh. Tôi ngồi im, tim đập dồn dập. Ánh mắt hắn bất ngờ liếc sang tôi, lạnh lẽo như lưỡi dao:
— Ừ, thì cũng giống ngày xưa thôi… Ai mà chẳng tự nguyện, đúng không?
Câu nói như nhát dao xoáy vào tim tôi. Tôi chết sững, còn chồng tôi tròn mắt, quay sang nhìn tôi đầy nghi ngờ:
— Hắn… hắn nói vậy là sao?
Tôi cắn chặt môi đến bật máu, không biết phải mở miệng thế nào. Còn em chồng ôm mặt khóc nức nở:
— Anh ơi, đừng bỏ em…
Người yêu cũ của tôi nhún vai, lạnh tanh:
— Tao không có trách nhiệm gì hết. Muốn giữ thì giữ, muốn bỏ thì bỏ, liên quan gì đến tao.
Cả nhà sững sờ. Mẹ chồng ngã quỵ, chồng tôi tức giận xông lên định đánh thì bị tôi giữ lại. Trong ánh mắt hắn, tôi thấy sự thách thức: một sự trả thù ngọt ngào khi hắn biết tôi đang ở thế yếu.