Tôi chưa bao giờ nghĩ một chiếc xe máy lại có thể kéo cả gia đình vào một cơn bão khủng khiếp như vậy. Nhưng rồi em trai chồng – thằng Minh – đã chứng minh điều ngược lại.
Mấy tháng nay nó chơi bời, cờ bạc, nợ nần. Nhưng vì “tình cảm anh em”, chồng tôi vẫn chiều nó, còn tôi thì cố nhịn. Đến một ngày, nó nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn khoản:
“Chị cho em mượn xe máy tí. Em chạy ra ngoài có việc gấp.”
Tôi do dự, nhưng chồng tôi gật đầu:
“Cho nó mượn đi, tí nó mang về.”
Tôi không ngờ “tí nữa” ấy kéo dài đến ba ngày.
Ba ngày không liên lạc được.
Ba ngày tôi đứng ngồi không yên.
Ba ngày mà trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: Có chuyện gì không? Hay nó lại…
Và rồi, Minh về. Nhưng không phải mang xe, mà là mang… một tờ giấy cắm xe.
Tôi chết lặng.
“Em cần tiền gấp.” – nó nói tỉnh bơ – “Khi nào có em chuộc.”
“ĐÓ LÀ XE CỦA TÔI! Sao em dám mang đi cầm mà không nói một câu?” – tôi run lên vì tức giận.
Chồng tôi giật giấy, hỏi em mình mượn bao nhiêu. Minh nói: “Năm triệu.”
Tôi hét lên: “Đủ rồi! Tôi báo công an. Đây là tội trộm cắp tài sản chứ không còn là ‘mượn’ nữa!”
Ngay khi câu nói đó vừa bật ra, cả nhà im phăng phắc. Rồi bão tố thực sự bắt đầu.
Tối hôm đó, mẹ chồng gọi chồng tôi vào phòng riêng. Hai người nói nhỏ với nhau rất lâu. Tôi chỉ nghe loáng thoáng câu “ly hôn đi” khiến cả người tôi lạnh toát.
Một giờ sáng, chồng bước ra, mặt tái mét, tay cầm… một tờ đơn.
“T… vợ ơi…” – anh lắp bắp – “Mẹ bảo… nếu em nhất quyết kiện Minh… thì mẹ yêu cầu vợ chồng mình… ly hôn.”
Tôi sững sờ như ai tạt nước sôi vào mặt.
Tất cả chỉ vì… một đứa em trai phá phách?
Tất cả chỉ vì tôi đòi lại tài sản của chính mình?
Tất cả vì gia đình này không chấp nhận việc tôi dám đứng lên bảo vệ công sức của bản thân?
Tôi nhìn tờ đơn run rẩy trong tay anh, rồi nhìn anh – người chồng đã từng nói sẽ bảo vệ tôi.
“Anh định ký chưa?” – tôi hỏi, giọng nghẹn lại.
Anh im lặng rất lâu. Rất lâu.
Cuối cùng anh ngẩng lên, mắt đỏ hoe:
“Anh… không ký. Anh sẽ không bỏ em vì sai lầm của thằng Minh.”
Cánh cửa phòng mẹ chồng bật mở.
“Con không ký cái đơn đó?” – bà gào lên – “Con chọn nó thay vì gia đình này?”
Chồng tôi đứng chắn trước mặt tôi.
“Con chọn đúng. Mẹ đừng ép nữa.”
Không khí đặc quánh như sắp nổ tung. Rồi đột nhiên, Minh xuất hiện ở cửa, gãi đầu:
“Mẹ… thôi đi. Con sai. Con sẽ tự trả nợ, tự chuộc xe. Đừng làm anh chị ly hôn chỉ vì con.”
Lần đầu tiên tôi thấy nó nói một câu tử tế.
Mẹ chồng chết lặng. Cả nhà im thin thít.
Chỉ có tôi… ngồi xuống ghế và thở ra một hơi thật dài. Không biết đó là nhẹ nhõm hay là hụt hẫng sau trận bão vừa qua.
Nhưng tôi biết một điều:
Từ đêm đó, giữa tôi và gia đình chồng, có một vết nứt sẽ không bao giờ lành lại.