×
×

Em trai chồng n/ợ n/ần về mượn rồi bán luôn chiếc xe máy của vợ chồng tôi, nói ra thì chồng lên giọng “có phải xe cô bỏ tiền mua không mà cô có quyền nói”?

Ngày hôm đó, tôi vừa đi làm về đã thấy khoảng sân trống trơn, chiếc xe máy – phương tiện duy nhất để tôi đi làm mỗi ngày – biến mất. Tôi hoảng hốt chạy vào hỏi chồng, thì anh thản nhiên đáp:

À, thằng Tùng (em trai anh) nó mượn xe đi có việc.

Tôi bực lắm:

Sao anh không hỏi ý kiến em? Xe đó em còn phải đi làm!

Chồng nhún vai:

Mượn chút thôi, mai trả.

Nhưng ba ngày trôi qua, không thấy xe đâu. Tôi gọi cho Tùng thì số đã bị chặn. Tôi cuống cuồng tìm hiểu mới biết… nó đã mang xe của tôi bán cho một tiệm cầm đồ để trả nợ! Tôi tức đến run người, xông vào phòng nói với chồng:

Anh biết không? Nó bán luôn xe của vợ chồng mình rồi đấy!

Chồng vẫn dửng dưng, rít một hơi thuốc rồi thả câu lạnh tanh:

Thì cũng xe tôi mua mà, tiền của cô đâu mà cô cứ lắm lời.

Câu nói như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng chết lặng, vừa tức vừa tủi. Chiếc xe ấy tuy anh bỏ tiền mua, nhưng là để tôi đi làm, bao nhiêu kỷ niệm, bao công sức giữ gìn. Tôi cố kìm nước mắt:

Xe này không chỉ là xe, đó là phương tiện để em kiếm sống. Giờ mất rồi, anh tính sao?

Anh quay lưng bỏ đi, chẳng buồn trả lời.

Đêm hôm ấy, tôi nằm trằn trọc, nhớ lại bao lần em chồng gây chuyện, vay tiền rồi biệt tăm, phá đồ rồi xin lỗi qua loa… Và lần nào chồng tôi cũng bao che. Nhưng lần này, thứ bị mất không chỉ là một chiếc xe, mà còn là chút tôn trọng cuối cùng mà tôi dành cho anh.

Tôi biết, nếu ở lại, sẽ còn nhiều “chiếc xe” khác bị mang đi – không phải xe máy, mà là những gì tôi cố gắng gìn giữ suốt cuộc hôn nhân này.

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm. Chồng vẫn ngủ say, tôi lấy hết giấy tờ xe, hóa đơn mua bán và tin nhắn mà Tùng từng nhắn cho tôi “mượn xe” làm bằng chứng. Tôi tìm tới tiệm cầm đồ – nơi nó bán chiếc xe. Chủ tiệm ban đầu chối, nhưng khi tôi đưa ra giấy tờ và đe dọa báo công an thì ông ta mới miễn cưỡng tiết lộ:

Nó bán rẻ cho tôi để lấy tiền trả nợ, giờ muốn chuộc thì mang tiền đến.

Tôi nghiến răng:

Được, nhưng số tiền này tôi sẽ lấy từ chính người gây ra chuyện.

Tôi quay về, thẳng tới nhà mẹ chồng. Trước mặt bà và mấy anh em họ hàng, tôi kể hết mọi chuyện – từ việc Tùng nợ nần, bán xe, đến câu nói “tiền của cô đâu mà cô lắm lời” của chồng. Cả nhà chết lặng. Mẹ chồng quay sang mắng Tùng té tát, nhưng tôi không dừng lại:

Xe đó đứng tên tôi, nên tôi sẽ làm đơn kiện nếu trong 3 ngày tới tôi không nhận lại đủ tiền.

Chồng tôi tái mặt:

Cô định làm ầm chuyện gia đình ra ngoài à?

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

Gia đình à? Khi anh để người khác lấy mất phương tiện làm việc của tôi và còn mỉa mai tôi, đó không phải gia đình.

Ba ngày sau, Tùng lóc cóc mang tiền đến chuộc xe. Tôi cầm chìa khóa, không nói một lời, dắt xe thẳng ra khỏi cổng. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình không còn sợ làm phật lòng ai nữa.

Tối hôm đó, tôi xếp đồ vào vali. Chồng sững sờ:

Cô đi đâu?

Tôi mỉm cười nhẹ:

Đi tìm nơi mà giá trị của tôi không bị đo bằng số tiền anh bỏ ra mua cho tôi một chiếc xe.

Nói xong, tôi đóng cửa lại, để anh và cả nhà chồng chìm trong sự im lặng nặng nề.

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News