×
×

Em trai của chồng é/p tôi ký vào tờ khước từ tài sản thừa kế và l/y h/ôn với chồng tôi

Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại bị chính em trai của chồng cầm dao ép ký vào tờ giấy khước từ tài sản – và ly hôn với người mình yêu.

Chuyện bắt đầu sau khi bố mẹ chồng qua đời, để lại một căn nhà 3 tầng và mảnh đất ở ngoại thành. Di chúc ghi rõ: hai anh em mỗi người một nửa, nhưng vì tôi và chồng sống chung với bố mẹ suốt nhiều năm, nên phần nhà chính tạm đứng tên chồng tôi. Từ đó, mâu thuẫn bắt đầu.

Em trai chồng – Hùng – lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói. Nhưng tôi luôn thấy trong ánh mắt anh ta là sự ganh ghét âm ỉ. Càng ngày anh ta càng tỏ ra cay cú khi biết bố mẹ từng có ý định để lại phần lớn tài sản cho vợ chồng tôi.

Rồi một ngày, chồng tôi bị tai nạn giao thông. Anh nằm viện hơn một tháng, tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Trong lúc tôi kiệt quệ chăm sóc anh, Hùng đột nhiên xuất hiện thường xuyên, giúp đỡ, hỏi han, bề ngoài rất tử tế. Tôi đâu ngờ, đó là lúc anh ta bắt đầu giăng lưới.

Một tối, Hùng nói nhỏ:

“Chị dâu à, anh hai yếu rồi, lo gì cũng vô ích. Em nói thật, nếu chị rút khỏi việc thừa kế, em sẽ lo chi phí thuốc men cho anh, coi như chị làm phúc. Nhà này sớm muộn cũng về tay em thôi.”

Tôi sững sờ, gạt đi. Nhưng vài hôm sau, Hùng lại xuất hiện – lần này với một tờ giấy đánh máy sẵn. Dòng đầu tiên lạnh lùng:

“Tôi – Nguyễn Thảo – tự nguyện khước từ quyền thừa kế tài sản của chồng, đồng thời chấp thuận ly hôn…”

Tôi cười nhạt, xé giấy. Nhưng Hùng không bỏ cuộc. Anh ta ném một phong bì xuống bàn, trong đó là ảnh tôi và chồng đang tranh cãi – được cắt ghép thành cảnh tôi đẩy anh ngã. Giọng Hùng thấp nhưng rắn:

“Nếu chị không ký, tôi sẽ gửi ảnh này cho họ hàng. Khi ấy, ai cũng nghĩ chị muốn chiếm tài sản nên hại anh hai. Còn nếu ký, tôi sẽ để chị yên.”

Tôi run, nhưng vẫn nói:

“Anh nghĩ tôi sợ à?”
Hùng nhếch môi:
“Không sợ à? Vậy để xem anh hai chịu nổi cú sốc đó không.”

Ba ngày sau, tôi nhận tin dữ – chồng tôi rơi vào hôn mê sâu, và người duy nhất có quyền quyết định tài sản tạm thời theo luật… lại là người thừa kế kế cận – Hùng.

Đêm ấy, Hùng đến nhà, mang theo tờ giấy cũ. Ánh đèn vàng mờ soi gương mặt hắn – nửa cười nửa đe dọa.

“Ký đi. Chị ly hôn, tôi cho chị một khoản đủ sống. Còn nếu không… chị sẽ mất tất cả.”

Tôi nhìn hắn, nước mắt rơi. Nhưng trong đầu tôi đã có kế hoạch. Tôi giả vờ run rẩy cầm bút, ký vào tờ giấy đó — nhưng là bản sao tôi tự in ra trước.

Khi Hùng rời đi, tôi lén mở camera an ninh đã gắn sẵn. Mọi hành động đe dọa, lời nói ép buộc đều được ghi lại. Sáng hôm sau, tôi gửi toàn bộ bằng chứng cho luật sư.

Hai tuần sau, chồng tôi tỉnh lại. Khi anh biết chuyện, chỉ im lặng thật lâu rồi nói khẽ:

“Anh luôn biết Hùng tham, nhưng không ngờ nó lại độc đến thế…”

Ngày Hùng bị công an dẫn đi vì hành vi đe dọa, cưỡng ép người khác ký văn bản pháp lý, tôi đứng nhìn từ xa, lòng nhẹ đi một nửa — nhưng cũng chua chát. Bởi chính người tôi từng coi như em trai, lại muốn hủy hoại cuộc đời mình để đổi lấy tài sản.

Tôi cầm tờ giấy di chúc của bố mẹ chồng, nước mắt rơi xuống dòng chữ cuối:

“Điều quý nhất con nên giữ, không phải là nhà, mà là nhân tính.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://cantho24.com - © 2025 News